“Anh Thần, có phải anh điên rồi không?”
Hạ Quý Thần vẫn không có phản ứng gì cả, không nhanh không chậm từ từ thưởng thức trà.
“Anh Thần, rốt cuộc là anh đã nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Quý Thần để chén trà xuống bàn, rót thêm vào, tiếp tục uống.
"Thần ca, vì cái gì mà anh lại làm như vậy?”
Vì cái gì?
Khi nghe được Lí Đạt thốt ra ba chữ này, lông mi Hạ Quý khẽ run, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó cả người nhìn chằm chằm chén trà, đầu hơi cúi xuống.
Ánh đèn thủy tinh sáng ngời không làm nhòa đi vẻ đẹp của hắn, thay vào đó lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Trên mặt hắn vôn dĩ không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại cho người ta có có giác trên người hắn đang xuất hiện một loại cảm xúc đau đớn kịch liệt, lan tỏa ra khắp xung quanh.
Đau đớn? Hạ Quý Thần của thời điểm này đang có cảm giác đau đớn sao?
Cho dù Quý Ức đã cố gắng không để ý tới sự tồn tại của Hạ Quý Thần, nhưng khi đáy lòng cô cảm nhận được sự đau đớn của Hạ Quý Thần truyền tới, cuối cùng vẫn không thể nhịn được sự tò mò, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Hạ Quý Thần cảm giác được Quý Ức đang nhìn mình, cũng đem tầm mắt nhìn về phía Quý Ức, vào giây phút ánh mắt hai hai người chạm nhau kia, hắn tựa như đang nhìn thấy một thứ vô cùng chán ghét, ánh mắt lạnh đi, sau đó đột ngột đứng dậy, đem cái ghế dựa phía sau đó văng, không thèm nói gì, nghênh ngang rời đi. (Editor: Ta khinh, ta khinh... đồ kiêu ngạo...)
…
Bảy người ngồi đó không nhìn thấy được khoảnh khắc ánh mắt của Quý Ức và Hạ Quý Thần giao nhau, cho nên khi thấy Hạ Quý Thần đằng đằng sát khí thì chẳng ai hiểu vì lí do gì cả.
Không khí hiện tại tràn ngập sự xấu hổ, mọi người nhìn nhau, trầm mặc không nói gì. Lí Đạt là người đầu tiên lấy lại tinh thần, đánh vỡ không khí im lặng ngột ngạt: “Mọi người cứ ngồi ngây ra đó làm gì, gọi món ăn đi a!”
Nghe tiếng Lí Đạt, mọi người mới sôi nổi trở lại, gọi món rồi cầm đũa lên.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều tò mò: tất cả
đang trò chuyện vui vẻ, không biết điều gì lại khiến Hạ Quý Thần tức giận như vậy, nhưng cũng chỉ tò mò trong suy nghĩ mà thôi, chẳng ai dám mở lời hỏi để tìm ra đáp án, mọi người tránh nói về chuyện vừa rồi, liên tục mở đề tài trò chuyện mới, vừa ăn vừa nói rất vui vẻ.
Thời điểm Hạ Quý Thần còn ở đay, Quý Ức vì muốn khiến cho mình có biểu hiện tự nhiên nên uống khá nhiều trà, vì vậy mà mới ăn được nửa, cô đã phải thường xuyên chạy vào toilet.
Khi Quý Ức bước ra khỏi toilet lần thứ ba, điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi đến của mẹ cô.
Quý Ức lại bồn rủa tay thật sạch, lau khô mới nghe điện thoại, vừa nghe vừa bước ra ngoài.
Từ toilet đi đến phòng ăn, mọi thứ xung quanh khá yên tĩnh, trừ tiếng giày cao gót của Quý Ức đang chạm với nền nhà mà phát ra âm thanh, cũng chỉ có giọng nói của mẹ cô đang nói thông qua điện thoại.
Sau khi nói chuyện xong, Quý Ức đem di động nhét vào túi, đi tiếp thêm hai bước mới nhận thấy có một người đang đứng cạnh thùng rác cách chỗ cô đứng không xa.
Là Hạ Quý Thần.
Hắn thư thái dựa vào tường, đầu ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc đang tỏa ra, phiêu tán khắp nơi.
Quãng đường đến phòng ăn chỉ còn một đoạn, hắn lại đứng ở đó.
Quý Ức bởi vì căng thẳng mà đến cả ngón chân cũng như đang cuộn tròn lại, sau một hồi trấn tĩnh, cô ung dung thong thả tiếp tục đi về phía trước, xem như Hạ Quý Thần không tồn tại.
Khi cô còn đang âm thầm thở phào vì đã sắp đi qua được hắn, thì Hạ Quý Thần đột nhiên dập tắt điếu thuốc trên tay ném vào thùng rác, đứng thẳng người lên, làm cho Quý Ức còn chưa kịp phản ứng, đã vươn tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Truyện convert hay :
Vô Thượng Đan Tôn