Không biết cái gì đã kích thích Hạ Quý Thần, mà khi Quý Ức còn chưa nói xong, ánh mắt bỗng trở nên khác lạ, tia lửa nơi đáy mắt xuất hiện rồi lan ra, không đợi Quý Ức mở miệng nói tiếp đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào một ngõ nhỏ cách đó không xa.
Bước chân của Hạ Quý Thần rất nhanh, nên chỉ một lát hai người đã vào tận sâu trong ngõ, quá bất ngờ nên Quý Ức theo bản năng mở miệng, nhưng mới chỉ nói được chữ "Hạ" thì bất ngờ Hạ Quý Thần buông tay, ném cô vào góc tường: “Nói cái giá đi?”
Không biết có phải bởi vì lưng Quý Ức bị đụng vào tường nên đau quá hay không, hay bởi vì chưa hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Hạ Quý Thần, mà cô vẫn đứng ngơ ngác chưa phản ứng.
“Nói cho tôi một con số đi?” Hạ Quý Thần lại mở miệng.
Nhưng vẫn như cũ, đáp lại anh vẫn là sự im lặng.
Hạ Quý Thần nhăn mày, đợi thêm hai giây, thấy Quý Ức vẫn không có dấu hiệu mở miệng nói chuyện, đã phảng phất trong người sự mất kiên nhẫn, liền đưa tay lên, hướng về phía cổ áo của Quý Ức, nhanh nhẹn dứt khoát dùng sức “roạt” một tiếng, khiến cho phần áo trước ngực của Quý Ức chia thành hai nửa
Mới chỉ bước sang đầu hạ nên ban đêm nhiệt độ có chút thấp, trước ngực bỗng nhiên lạnh lẽo khiến cả người Quý Ức run lên, một lúc sau mới thong thả nâng đôi mắt đen nhánh của mình lên nhìn Hạ Quý Thần.
Thiếu niên thần sắc lạnh nhạt cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn về phía mình, cũng đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó chăm chú nhìn xuống phía dưới, tầm mắt nhìn về chỗ da thịt bị
lộ ra trước ngực của cô.
Sau khi nhìn một lát, với biểu cảm vô tình lạnh nhạt, hắn mở miệng: “Thấy được như thế này thì sao? Thậm chí cô có lột sạch quần áo trước mặt tôi, tôi cũng chẳng có hứng thú!”
Nghe được những lời ấy, ánh mắt Quý Ức hiện lên đầy khiếp sợ.
Một trận gió thổi qua, thấy trước ngực lạnh lẽo cô mới giật mình nhanh tay kéo cái áo đã rách mới miễn cưỡng che khuất được cơ thể của mình.
“Nếu không phải đêm hôm đó tôi uống rượu, cô cho rằng tôi sẽ chạm vào cô sao?” Hạ Quý Thần nói tiếp.
Đầu ngón tay Quý Ức run run, theo bản năng nắm chặt quần áo, bởi vì dùng sức mà gần xanh đã nổi lên trên mu bàn tay.
Thì ra đêm hôm đó chỉ là do anh ta say rượu mới phạm phải sai lầm, vậy mà cô còn tự mình đa tình.
Thì ra, mọi chuyện không phải như cô đã nghĩ.
Thì ra, cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục cũng chỉ cần mấy giây ngắn ngủi.
“Thật ra thì đêm hôm đó tôi cũng không biết được người đã chạm vào mình là ai.” Thời điểm Quý Ức nói ra điều này, động lực và hi vọng trong cô đã không còn.
Thanh âm của Hạ Quý Thần có chút xa lánh, như có như không truyền đến, nhưng lại mang theo đả kích cực độ: “Cho nên hãy cho tôi một con số, đêm hôm đó hết bao nhiêu tiền? Thanh toán xong, coi như hôm đó chưa có chuyện gì xảy ra.”
Truyện convert hay :
Kinh Thiên Kiếm Đế