Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Hạ Qúy Thần thấy Qúy Ức mãi mà không có ý định để cho hắn vào nhà, lúc này liền cúi đầu nhìn về phía di động một lần nữa.
Hắn gõ cửa một lúc lâu, thấy cô không có đi ra mở cửa, đợi không được nên liền gõ gõ mấy chữ muốn gửi đi cho cô biết, nhưng còn chưa kịp gửi đi thì cô đã mở cửa, bây giờ hắn lại phải xóa dòng chữ đó đi thì mới viết câu mới được, hắn tiếp tục gõ gõ mấy chữ: “Có thể đi vào không?”.
Bởi vì Qúy Ức thất thần, cho nên Hạ Qúy Thần gõ chữ xong, liền thuận tay gửi tin nhắn qua cho Qúy Ức.
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, đem tinh thần của Qúy Ức kéo lại, cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện nãy giờ cô vẫn để “Hạ Dư Quang” đứng ở cửa, không mời anh ấy vào nhà.
Quý Ức vội vàng né sang một bên, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Anh Dư Quang, là em sơ sót, mời anh vào”.
Đợi đến khi “Hạ Dư Quang” vào phòng, Qúy Ức liền đóng cửa lại, cô đang chuẩn bị nhảy lò cò trở về giường giống như lúc nãy đi mở cửa thì “Hạ Dư Quang” lại giống như nhớ ra cái gì, bỗng nhiên ngừng lại, cất điện thoại vào túi, sau đó vươn tay đỡ lấy cánh tay của cô, dìu cô lại chỗ sô pha.
Quý Ức ngồi xuống, vội vàng chỉ vào chỗ sô pha bên cạnh: “Anh Dư Quang, anh cũng ngồi đi”.
“Hạ Dư Quang” khẽ gật đầu, đem túi đồ trong tay đặt xuống trước, sau đó liền không nói tiếng nào, ngồi xổm xuống trước mặt Qúy Ức.
Quý Ức bị hành động bất thình lình của “Hạ Dư Quang” dọa sợ, liền mở miệng kêu: “Anh Dư Quang!”.
“Hạ Dư Quang” vẫn là bộ dáng an tĩnh như cũ, giống như là không nghe được cô nói, vươn tay nắm lấy cổ chân của cô.
“Hạ Dư Quang” cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cổ chân mình đang cầm vẫn trắng nõn mảnh khảnh, không có dấu hiệu nào của việc bị thương, lúc này mới vội vàng đổi sang cổ chân bên kia.
Lúc “Hạ Dư Quang” nhìn thấy cổ chân bị sưng đỏ một chút, ấn đường liền nhíu lại.
Qúy Ức lúc này mới phản ứng lại, “Hạ Dư Quang” là đang
kiểm tra vết thương cho cô.
Đáy lòng Qúy Ức ấm áp, vội vàng mở miệng giải thích: “Anh Dư Quang, cổ chân em không có việc gì, hôm nay tỉnh lại, so với hôm qua đã bớt đau đớn hơn rất nhiều.
Hạ Qúy Thần nghe thấy Qúy Ức nói, hắn ngẩng đầu nhìn cô một chút, cũng không có buông cổ chân của cô ra, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, đem cổ chân của cô đánh giá cẩn thận một lần, tuy hắn không có học qua y, nhưng hắn vẫn biết một vài phương pháp cứu trị cơ bản, lúc xác định cổ chân của cô không có bị thương đến gân cốt thì hắn mới buông lỏng cổ chân cô ra, sau đó lại nhìn cẳng chân vì té ngã mà bị trầy đang lộ ra ở bên ngoài, nhìn thấy chỉ là một ít vết thương ngoài da, lúc này hắn mới đứng lên, ngồi trên sô pha đối diện với Qúy Ức.
Quý Ức chưa ăn sáng nên cũng đã đói bụng, cô chờ “Hạ Dư Quang” ngồi xuống ổn định rồi mới mở miệng lần nữa: “Anh Dư Quang, chắc anh cũng chưa ăn cơm trưa? Để em gọi điện cho khách sạn, kêu bọn họ mang cơm lên ….”
Quý Ức vừa nói vừa cầm quyển Menu trên cái bàn nhỏ bên cạnh sô pha đưa cho “Hạ Dư Quang”: “Anh Dư Quang, anh xem thử đi, anh muốn ăn gì?”.
Hạ Qúy Thần cầm lấy Menu, tùy tiện nhìn một chút, sau đó lại hướng về phía Qúy Ức nói “Thịt bò xào hà phấn”, …..
Qúy Ức cầm lấy máy bàn, gọi điện xuống quầy lễ tân đặt cơm.
Ngoại trừ những món “Hạ Dư Quang” gọi, cô còn đặt thêm cho anh ấy một phần canh, một ly cà phê cùng một đĩa trái cây.
Cô đặt điện thoại xuống, lúc quay đầu lại thì thấy “Hạ Dư Quang” đang nhìn chằm chằm túi đồ mà anh ấy đặt xuống bàn lúc nãy.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, mà cô cảm thấy ánh mắt của “Hạ Dư Quang” có chút phức tạp.
Truyện convert hay :
Chiến Thần Long Tế