Hạ Quý Thần chán nản vứt bỏ mọi thứ sang một bên, trong lòng thầm mắng mình vài câu không có ý chí. Sau đó, anh ta chợt vươn tay, cầm lấy cánh tay của Quý Ức.
Quý Ức cả kinh, trong miệng mới vừa phát ra một chữ “Hạ”. Cô đã bị Hạ Quý Thần ôm vào lòng, thân thể của cô cứng đờ, đột nhiên hai chân cô không còn chạm đất nữa. Đợi khi kịp phản ứng lại, cô đã bị Hạ Quý Thần ẵm lên.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần.
Mắt anh ta nhìn về phía trước, một khuôn mặt lạnh lùng. Mọi người ở đoàn phim đều kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta ôm cô. Bước trên bậc thềm, từng bước từng bước vững vàng đi xuống, bước tới bên cạnh xe.
Mở cửa xe, Hạ Quý Thần ẵm Quý Ức vào trong. Sau đó, vòng về phía bên kia lên xe. Không hề để ý tới ngoài xe có một đám người đang đứng nhìn sững sờ. Anh đạp chân ga chuyển tay lái rời đi.
Xe chạy được một lúc sau, Quý Ức quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần. Sắc mặt anh cũng không dấu hiệu chuyển biến tốt, mắt nhìn thẳng vào đoạn đường phía trước, hiện lên vẻ không vui.
Quý Ức chần chờ một chút, nhỏ giọng nhìn về phía Hạ Quý Thần nói:
“Cảm ơn!”
Mặt Hạ Quý Thần rõ ràng có chút thay đổi nhưng anh ta lại không mở miệng trả lời cô.
Quý Ức liền không nói tiếp bên trong xe lại chìm vào im lặng.
Đến khách sạn, Hạ Quý Thần xuống xe trước. Anh ta vòng qua bên kia xe, bước tới mở cửa xe giúp Quý Ức.
Quý Ức đưa chân ra nhưng chưa chạm đất, Hạ Quý Thần đã khom người ẵm cô lên.
Quý Ức run lên, có chút mất tự nhiên nhẹ giọng mở miệng:
“Tôi có thể tự đi!”
Hạ Quý Thần giống như không nghe thấy lời của cô, bước nhanh xuyên qua sảnh lớn của khách sạn đi vào thang máy.
Mãi cho đến khi Hạ Quý Thần tới trước cửa phòng của Quý Ức mới dừng lại. Trong lòng Quý Ức mới từ từ hiện lên sự nghi ngờ. Toàn bộ người của đoàn phim đều ở khách sạn này, loại chuyện nhỏ này đều do trợ lý trường quay sắp xếp. Địa vị Hạ Quý Thần như vậy chắc là sẽ không xem qua mọi người ở phòng nào. Anh ta
lại không hề hỏi cô, nhưng chỉ như xe nhẹ quen đường (*) đã tìm được căn phòng của cô.
Hạ Quý Thần đã sớm biết cô ở chỗ nào, hơn nữa có thể đã từng đến trước cửa phòng của cô!
Anh ta không phải luôn chán ghét cô sao? Nhưng tại sao anh ta còn muốn quan tâm cô? Giống như là vừa mới ở phim trường, anh ta nhìn cô bị thương, phản ứng như có chút mất kiểm soát.
Không biết tâm tư của Quý Ức đang lạc ở phương nào, không nghe thấy Hạ Quý Thần hỏi:
“Thẻ mở cửa phòng ở đâu?”
Hạ Quý Thần thấy cô đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa phòng, không biết suy nghĩ cái gì, lại mở miệng hỏi thêm lần nữa:
“Thẻ mở cửa phòng ở đâu?”
Thấy cô vẫn như trước không có phản ứng, liền vươn tay, lật tìm ở trong túi xách của cô.
Động tác của anh ta làm Quý Ức thức tỉnh, lúc này cô mới vội vàng móc thẻ mở cửa phòng ra từ ngăn bên hông túi.
Không giống như Hạ Quý Thần ở căn hộ, Quý Ức được phân cho căn phòng nhỏ đến đáng thương, Hạ Quý Thần nhíu mày, tiến vào phòng, đặt Quý Ức lên giường.
Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên hông Quý Ức, bị trang phục cản lại nên không thấy được vết thương, nhưng không thấy máu, lúc này mới yên tâm đứng dậy, đi rót nước cho Quý Ức.
Hạ Quý Thần rót một ly nước, vừa chuẩn bị mang qua cho Quý Ức thì thấy bên trong thùng rác có rất nhiều khăn giấy dính máu.
Máu không nhiều lắm, nhưng miếng khăn giấy đã bị nhàu nát.
Trong lòng Hạ Quý Thần run lên, liền ngẩng đầu nhìn về phía Quý Ức hỏi:
“Còn có chỗ nào bị thương sao?”
***
(*) Xe nhẹ quen đường: Khinh xa thục lộ, quen việc dễ làm, ý nói Hạ Quý Thần bước tới phòng Quý Ức một cách rất nhanh chóng, giống như đã đi đến rất nhiều lần.
Truyện convert hay :
Tu La Đan Thần