Lần này thì Quý Ức lại nghe anh nói, cô ngẩng đầu lên, ngây ngô cười với anh. Sau đó lại bĩu môi, vẻ mặt đầy “bất mãn” (*) nói: “Tôi... tôi... tôi không có nghịch! Tôi... tôi chỉ là cảm thấy nó đẹp...”
Nói xong, cô lại cúi đầu, hùng hổ hôn lên môi anh hai cái.
Đầu ngón tay Hạ Quý Thần khẽ run lên, anh nhìn vào mắt cô, phút chốc, không khí xung quanh trở nên vô cùng nóng bức.
Có lẽ là trong cơn say nên cô hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẫn ngẩn ngơ quan sát môi anh như trước. Sau đó vừa lẩm bẩm nói “Thật đẹp” vừa cong môi hôn lên môi anh.
Dường như là cô đang được ăn một món gì đấy rất ngon, cổ họng vô thức phát ra tiếng kêu thỏa mãn, thậm chí cô còn nhỏ giọng thì thầm một câu: "Thật ngon... thật mềm...”
“Như là...” - Cô nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ xem là giống thứ gì. Một lát sau, cô nở một nụ cười thật đáng yêu, ngây ngô nói: “Kẹo ngậm!”
Nói xong, còn chưa quá ba giây cô lại lắc lắc đầu: “Không đúng! Không phải kẹo... Kẹo có vị ngọt, nhưng anh không có...”
Sau đó, như muốn xác định xem có đúng không, cô lại cúi đầu dán lên môi anh lần nữa.
Động tác của cô vô cùng chậm chạp và cẩn thận. Đối với Hạ Quý Thần, không thể nghi ngờ, đó chính là cực hình tàn nhẫn nhất.
Nhưng cô vẫn hồn nhiên không biết, cứ thản nhiên bình luận: “... Nhưng mà lại có mùi hương hoa lài... Ừm...”
Cô chần chờ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “... Có lẽ là kẹo này không có đường...”
Nói xong, cô lại cúi đầu xuống, cắn lên môi anh.
“A...” - Bỗng nhiên cô khẽ kêu lên, dường như là nhận ra cái gì đó. Cô ngừng lại một chút, sau đó dùng đầu lưỡi cẩn thận chạm vào môi anh.Anh biết rõ là bởi vì say cho nên cô mới
có những hành động như vậy. Anh cũng có thể cảm giác được cô đang dùng sức cắn môi anh, xem anh như là kẹo. Nhưng sức lực yếu ớt của cô không đủ để gây ra cảm giác đau đớn cho anh, trái lại càng giống như trêu chọc hơn.
Mỗi một động tác của cô khiến cả người anh run lên.
Ngay khi anh sắp không nhịn được, cô lại thì thào nói: “... Kỳ quái, sao kẹo ngậm lại có mùi rượu...”
“Đó không phải là do cô uống rượu nên bị dính lên sao?” - Ý nghĩ đó vừa xẹt qua đầu Hạ Quý Thần thì hình ảnh anh và cô điên cuồng hôn nhau ở phòng khách lúc nãy cũng chợt hiện lên.
Ngay lập tức, đừng nói là hô hấp bất ổn, mà ngay cả lồng ngực của anh cũng bắt đầu phập phồng không dứt.
Không được, nếu cứ như vậy thì thật sự sẽ xảy ra chuyện...
Hạ Quý Thần nghĩ vậy, liền giơ tay vịn mép giường, muốn mượn lực đứng lên.
Quý Ức đang dựa vào người anh, vì động tác của anh mà cô hơi trượt người xuống, vừa vặn đặt mông ngồi xuống phần bụng dưới của anh.
Hạ Quý Thần nhịn không được thấp giọng than một tiếng.
Anh vừa định nhổm người dậy, bỗng nhiêu cô chau mày, nghi hoặc lẩm bẩm: “Kỳ quái, đây là thứ gì...”
Tiếp đó, cô cựa người mấy cái. Hạ Quý Thần cảm giác cứ như bị điện giật, toàn thân run lên kìm không được nói: “Tiểu Ức, đừng nhúc nhích...”
***
Chú thích:
(*) Bất mãn: Không vui, không hài lòng
Truyện convert hay :
Đô Thị Siêu Cấp Tà Y