Hạ Quý Thần hỏi thẳng: “Quý Ức có liên hệ với cô không?”
“Không có...” - Đường Họa Họa hơi khựng lại, sau đó nói rõ hơn: “... Khoảng ba ngày trước tôi có nhắn tin nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy nói ngày mốt sẽ quay về Bắc Kinh, liên tiếp hai ngày sau đó, bọn tôi không có liên lạc với nhau.”
“Ừm...” - Hạ Quý Thần đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Đường Họa Họa chờ một lúc vẫn không nghe anh nói gì, cô lại mở miệng, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Hạ học trưởng, có chuyện gì xảy ra sao?”
Hạ Quý Thần hoàn hồn, thờ ơ đáp một câu: “Không có việc gì!”
“Ờ...” - Đường Họa Họa không ngốc, cô biết rõ là Hạ Quý Thần không muốn nói với mình, nên cũng không tiếp tục hỏi.
Khoảng hai giây sau, Đường Họa Họa lại nói: “... Hạ học trưởng, như vậy đi. Tôi thử liên lạc với Tiểu Ức, nếu như liên lạc được, tôi sẽ báo với anh.”
Hạ Quý Thần nói một tiếng “Cám ơn!”, rồi tắt máy.
Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục bấm gọi cho Quý Ức một lần nữa, vẫn không thể liên lạc được.
Sau khi ấn nút tắt, Hạ Quý Thần cũng không gọi điện cho Quý Ức nữa, mà cầm di động đi đến cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn từng tia sáng mặt trời yếu ớt bên ngoài, tâm trạng vô cùng bất an.
Không biết qua bao lâu, bỗng có tiếng đập cửa vang lên sau lưng.
Hạ Quý Thần xoay người, bước đến mở cửa.
Là Trần Bạch, anh ta còn chưa kịp bước vào phòng, Hạ Quý Thần đã chặn ngay cửa, hỏi: “Sao rồi?”
“Hạ tổng, khoảng sáu giờ bốn mươi lăm phút sáng, Quý tiểu thư bước ra khỏi phòng. Cô ấy không đi đâu cả, mà bước thẳng vào thang máy, đi xuống tầng trệt của khách sạn. Sau đó tiếp tục đi ra ngoài, cho đến giờ cùng không thấy quay lại...”
Hóa ra mới hơn sáu giờ cô đã tỉnh. So với sự tưởng tượng của anh còn sớm hơn nhiều.
Hạ Quý Thần mím môi, không lên tiếng, yên lặng nghe Trần Bạch báo cáo:
Trần Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “... Mà bây giờ đã là hai giờ chiều, tức là Quý tiểu thư đã đến Bắc Kinh được ba tiếng mười lăm phút rồi.”“... Vé máy bay quay về Bắc Kinh của Quý tiểu thư là
do tôi đặt. Vừa nãy, tôi có gọi điện thoại xác minh với công ty hàng không. Họ báo lại rằng Quý tiểu thư đã đổi vé máy bay ngày mốt thành hôm nay vào lúc tám giờ rưỡi sáng, chuyến bay cũng không gặp phải vấn đề gì khiến cho thời gian bị trì hoãn, thời gian bay là hai tiếng mười lăm phút. Nói cách khác, vào lúc mười giờ bốn mươi lăm phút sáng, Quý tiểu thư đã đến sân bay thủ đô...”
Ba tiếng mười lăm phút... Đã qua một thời gian dài như vậy nhưng cô vẫn không khởi động điện thoại.
Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy anh nằm bên cạnh cô, một chút do dự cô cũng không có, mà lập tức rời đi?
Chẳng lẽ điều mà anh sợ nhất vẫn xảy ra hay sao?
Đầu ngón tay Hạ Quý Thần vô thức nắm chặt thành quyền.
Sau khi đã báo cáo tất cả mọi chuyện cho Hạ Quý Thần, Trần Bạch đứng cả buổi vẫn không thấy anh lên tiếng, nhịn không được mở miệng gọi: “Hạ tổng?”
Khoảng năm giây sau, Hạ Quý Thần mới nhìn về phía Trần Bạch: “Thay đổi vé máy bay, quay trở về Bắc Kinh.”
“Nhưng đêm nay chính là liên hoan phim, anh nhất định phải tham gia...” - Trần Bạch nhắc nhở.
Hạ Quý Thần lập tức im lặng, rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, đêm nay là liên hoan phim, anh nhất định phải tham gia. Đó không chỉ đơn giản là tiêu biểu cho vinh quang của anh, vinh quang của YC. Mà quan trọng hơn, là bởi vì giấc mộng của cô.
Hạ Quý Thần hơi mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sau khi liên hoan phim kết thúc, lập tức trở về Bắc Kinh.”
Trần Bạch hiểu rõ, đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của Hạ Quý Thần, anh đáp một tiếng “Vâng”, sau đó mở điện thoại, liên hệ công ty hàng không yêu cầu thay đổi giờ bay.
Truyện convert hay :
Sử Thượng Mạnh Nhất Luyện Khí Kỳ