Chỉ mất khoảng 10 phút, xe cứu thương đã đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi xe ngừng hẳn, cửa mở ra, Hàn Tri Phản được y tá chờ sẵn ở bệnh biện tiếp nhận.
Trình Vị Vãn không rời khỏi anh nửa bước, cô đi theo y tá đưa Hàn Tri Phản xuống xe.
Đợi đến lúc người trong xe đã đi hết, Quý Ức mới mang theo túi xách, đứng dậy đi về phía cửa, nhanh chóng xuống xe.
Cô vừa đứng vững, còn chưa kịp mở miệng bảo Trình Vị Vãn cứ lo chăm sóc Hàn Tri Phản trước, cô sẽ đi lấy đồ của bệnh viện cho anh thay, thì cách đó không xa, cạnh xe đẩy của Hàn Tri Phản bỗng vang lên giọng nói quen thuộc: "Tình hình như thế nào?"
Giọng nói này vừa vang lên, Quý Ức liếc thấy một bóng dáng thon dài, rắn rỏi đang đứng ở đằng kia. Hai chữ "Vãn Vãn" còn chưa ra khỏi miệng chợt khựng lại, bước chân cô đang đi về phía Hàn Tri Phản cũng bất giác ngừng lại.
Đầu ngón tay đang cầm túi xách của cô xiết chặt hơn, sau đó cô mới từ từ ngước nhìn về phía Hàn Tri Phản.
Trình Vị Vãn đang đứng nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên bận áo blouse trắng, có lẽ là viện trưởng.
Đứng cạnh họ là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen, dáng vẻ nhàn nhã, anh ta chăm chú nhìn hai người đang nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt Quý Ức dừng trên mặt người đàn ông nọ một lúc lâu, sau đó theo thói quen, cô lại chuyển mắt xuống cổ tay đang đút trong túi quần của anh ta.
Dưới ánh đèn sáng như ban ngày của bệnh viện, sợi dây đỏ kia càng thêm bắt mắt.
Thật ra lúc nghe thấy giọng nói kia, cô đã biết người đó là Hạ Quý Thần, chỉ có điều nhìn thấy sợi dây đỏ, khiến cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng thêm chân thật hơn.
Quả thật là Hạ Quý Thần... Người mà gần một tháng qua cô chưa gặp lần nào... Hạ Quý Thần...
Quý Ức đứng yên tại chỗ, ngẩn người nhìn Hạ
Quý Thần, chần chừ không bước đến phía trước.
Người đàn ông bận blouse trắng có lẽ là đã trao đổi với Trình Vị Vãn xong, ông ta quay sang nói đôi câu với Hạ Quý Thần, sau đó đi đến cạnh xe đẩy của Hàn Tri Phản, nói vài lời với y tá đang đứng chờ để sắp xếp phòng giải phẫu.
Trình Vị Vãn không có bước đến bên xe đẩy, mà quay đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Bởi vì đứng cách một khoảng khá xa, nên Quý Ức không nghe được Hạ Quý Thần nói gì, nhưng dựa theo khẩu hình của anh thì cô có thể đoán được anh đang hỏi Trình Vị Vãn tình huống thực tế.
Không đợi Trình Vị Vãn mở miệng, Hạ Quý Thần đã quay đầu sang bên cạnh la to, một nữ y tá nhanh chóng cởi áo blouse của cô ấy, đưa cho anh.
Hạ Quý Thần nhận lấy, đưa đến trước mặt Trình Vị Vãn, cô ấy hơi chần chờ, nhưng cuối cùng cũng đưa tay nhận, có lẽ là nói "Cảm ơn" với anh. Sau đó, cô ấy tạm dừng một chút, rồi lại nói thêm câu gì đó rất dài.
Từ đầu đến cuối, Hạ Quý Thần không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh xuống.
Đợi đến lúc Trình Vị Vãn nói xong, anh mới quay đầu nhìn về phía Quý Ức.
Động tác của anh quá đột ngột, khiến cho Quý Ức vẫn luôn nhìn anh không kịp phản ứng, ngay lập tức bị anh nhìn thấy cô đang nhìn anh từ xa.
Anh không tiếp tục quay lại nhìn Trình Vị Vãn, cũng không biết cô ấy đã nói gì, chỉ thấy anh khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi về phía Quý Ức.
Bước chân của anh rất dài, Quý Ức vẫn chưa kịp tỉnh táo lại từ chuyện anh đột ngột quay sang thì anh đã đến trước mặt cô, ánh mắt anh quét một lượt khắp người cô từ trên xuống dưới.
Truyện convert hay :
Không Phụ Vinh Quang, Không Phụ Ngươi