Nói đến đây, Quý Ức thấy mình không có chứng cớ, sợ Hạ Quý Thần cho là cô kiếm cớ, nên vội ngẩng đầu, nhìn Hạ Quý Thần, tiếp tục mở miệng nói: “Không phải là em đang tìm lý do cho rắc rối mà mình gây ra, tất cả mọi thứ em nói đều là thật...”
Quý Ức còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đã lên tiếng: “Anh tin em.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho Quý Ức đang ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần bất chợt cũng ngưng nói.
Trong phòng thoáng yên tĩnh, một lúc sau Quý Ức lại mở miệng: “Anh... tin tưởng em?”
“Đúng vậy, anh tin tưởng em.” - Hạ Quý Thần không chút chần chờ, ngay lập tức lặp lại lời nói ban nãy của mình.
Mắt Quý Ức nóng lên, cô vội nhìn xuống không dám tiếp tục nhìn Hạ Quý Thần nữa, chôn mặt vào người anh.
Hạ Quý Thần đưa tay vuốt mái tóc dài của Quý Ức: “Tiểu Ức, em yên tâm, chuyện này sẽ không trôi qua như vậy đâu. Nhưng em không cần nghĩ gì cả, cũng không cần phải làm gì, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, điều chỉnh trạng thái để đi quay phim, những chuyện khác cứ giao cho anh. Rồi có một ngày, anh sẽ giúp em đòi lại gấp bội những uất ức mà em phải chịu.”
Quý Ức cảm thấy rất ấm áp, cổ họng dường như có cái gì đó bị nghẹn lại, không nói nên lời.
Cô dựa vào người anh, yên tĩnh trong chốc lát, sau đó, cô bỗng nhiên ôm anh chặt hơn.
Nhận ra cử động rất nhỏ của cô, anh cũng nhịn không được ôm cô chặt hơn.
Ngoài cửa sổ, đêm đã về khuya, anh và cô ôm nhau càng thêm khắn khít.
----
Hôm qua, sau khi xảy ra chuyện, suốt cả đêm Quý Ức không ngon giấc. Sáng nay, lại bị Trang Nghi đưa đến công ty giày vò một trận, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có cơ hội chợp mắt.
Lúc này, bao nhiêu khổ sở trong lòng cũng đã khóc trút ra hết, áp lực phải chịu đựng cũng đã nói ra, nhận được an ủi từ Hạ Quý Thần, cả người cô thoáng chốc trở nên nhẹ
nhõm hẳn. Cô bắt đầu có cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ. Lại nói, cô và Hạ Quý Thần đang ôm nhau, dựa vào thân thể anh, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm đã khuya, Quý Ức ngủ có hơi sâu, Hạ Quý Thần sợ đưa cô về nhà sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của cô, cho nên anh cẩn thận ôm cô khỏi xe lăn, đi vào phòng nghỉ.
Mất một khoảng thời gian rất lâu, anh mới kéo được cánh tay cô rời khỏi eo anh, nhưng lúc ôm cô, đi chưa được hai bước, cánh tay của cô lại lần nữa vòng qua cổ anh.
Anh đặt cô lên giường, đưa tay vừa định kéo tay cô từ cổ anh xuống, thì cô bỗng nhiên nhíu mày, sợ đánh thức cô, anh cũng không dám nhúc nhích nữa, cử động nhẹ tay chân rồi nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào mộng đẹp.
----
Đêm nay, khi Hạ Quý Thần và Quý Ức ôm nhau ngủ, thì Hàn Tri Phản và Trình Vị Vãn ở khách sạn Bốn Mùa cách đó 14 km đã có cuộc gặp mặt đầu tiên từ sau khi Hàn Tri Phản ra viện.
Khoảng thời gian Hàn Tri Phản nằm viện, Trình Vị Vãn luôn ở bên cạnh anh.
Sau khi ra viện, ngay ngày hôm sau, Hàn Tri Phản vì công việc phải bay đi Hồng Kông.
Khi anh quay trở lại Bắc Kinh thì đã là năm giờ chiều ngày hôm nay.
Trên đường từ sân bay trở về nhà, anh gọi cho Trình Vị Vãn một cuộc điện thoại.
Lúc đó, Trình Vị Vãn đang tham gia hội nghị công bố kịch bản tại YC, do không tiện nghe, nên cô đã cắt điện thoại.
Cô còn chưa kịp nhắn tin cho Hàn Tri Phản, thì anh đã nhắn cho cô trước, hẹn cô buổi tối gặp mặt tại khách sạn Bốn Mùa.
Trình Vị Vãn đáp lại một chữ “Được”, sau đó bổ sung thêm một câu “Tôi bận họp” rồi mới cất điện thoại vào túi quần.
Truyện convert hay :
Tuyệt Thế Đan Thần