Ha ha…” - Bị Hạ Quý Thần cắt ngang, Trần Bạch nhịn không được bật cười.
Hạ tổng nói lời cay độc như vậy, chẳng phải ngụ ý là Thiên Ca không phải người à?
Quý Ức hiểu ý của Hạ Quý Thần chậm hơn Trần Bạch vài giây. Vốn dĩ cô có hơi khó chịu khi thấy Thiên Ca, nhưng khi nghe những lời này, tâm trạng cô bất chợt có chuyển biến tốt đẹp. Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, nheo mắt cười.
Thấy Quý Ức cười, vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Quý Thần lập tức trở nên dịu dàng hơn, xung quanh anh cũng không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.
Anh bước đến trước mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô: “Sao lại chạy đến mức đầu đầy mồ hôi như thế này?”
“Em sợ để lỡ anh.” Quý Ức không nghĩ nhiều, lập tức đáp lại lời Hạ Quý Thần.
Ý của cô là cô chạy từ Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm đến thành phố C chỉ để tìm anh?
Tim Hạ Quý Thần khẽ run lên, cảm giác vui mừng nói không nên lời thoáng chốc lan tràn khắp người anh.
Anh rút khăn tay trong túi quần ra, giúp cô lau mồ hôi trên má.
Bỗng nhiên có một cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua.
Hạ Quý Thần sợ Quý Ức đổ nhiều mồ hôi, lại còn bị gió thổi sẽ sinh bệnh, anh vội rút khăn tay về, nói: “Đi thôi, lên xe trước đã.”
“Ừm.” Quý Ức khẽ gật đầu, nhịn không được liếc nhìn Thiên Ca đang đứng bên cạnh.
Thiên Ca vẫn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn Hạ Quý Thần, trong mắt cô ta ngân ngấn nước.
Mặt cô ta trắng bệch, dường như cố gắng kiềm nén cái gì đó, tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm, cả người thoáng run lên.
Nhìn thấy cái liếc mắt của Quý Ức đối với Thiên Ca, Hạ Quý Thần cau mày: “Bên kia tối như mực, có cái gì mà nhìn?”
Hạ Quý Thần vừa nói xong, Quý Ức đã lập tức dời ánh mắt khỏi người Thiên Ca, tuy nhiên, khóe mắt cô vẫn liếc thấy nước mắt đang rơi trên mặt cô
ta.
Lại có một cơn gió thổi đến, Hạ Quý Thần vội nói: “Không nên đứng ở đây, lát nữa sẽ bị cảm.”
Quý Ức không mở miệng nói chuyện, mà chỉ mỉm cười đáp lại Hạ Quý Thần, sau đó bước về phía xe. Trần Bạch đã mở sẵn cửa cho cô.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì cổ tay đã bị Hạ Quý Thần kéo lại.
Quý Ức khó hiểu quay đầu nhìn anh.
Hạ Quý Thần không nói gì, anh bước lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Lúc Hạ Quý Thần cầm lấy dây giày của cô, Quý Ức mới phát hiện là vừa nãy, do chạy quá nhanh nên dây giày đã bị bung ra.
Cô vô thức rụt chân lại, định ngồi xổm xuống, tự thắt lại dây giày.
Nhưng Hạ Quý Thần phản ứng nhanh hơn cô, anh đưa tay cầm lấy cổ chân cô, vừa nhỏ giọng nói “Đừng nhúc nhích”, vừa nhanh chóng thắt dây giày thành một cái nơ xinh đẹp.
Sau khi Hạ Quý Thần đứng lên, anh không nói tiếp, mà chỉ liếc nhìn Quý Ức một cái.
Đợi Quý Ức đi trước, Hạ Quý Thần mới bước theo sau.
Hai người lần lượt đi đến cạnh xe, Quý Ức vừa chuẩn bị khom người chui vào xe, thì Thiên Ca đứng cách đó không xa đột nhiên mở miệng nói: “Hạ Quý Thần, ở thẩm mỹ viện SF, lúc tôi gặp Quý Ức, anh có biết tôi đã nói những gì với cô ta không?”
“Tôi nói cho cô ta biết rằng scandal của cô ta, cũng có phần của anh trong đó!”
Hạ Quý Thần vẫn luôn cho rằng Quý Ức không hề biết gì về chuyện này, nhưng lúc này, Thiên Ca lại nói như vậy, khiến cho anh đột nhiên khựng lại.
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê