Tất cả mọi người đều đang chìm trong sự ồn ào vui vẻ, nên chẳng ai có thể xác định được giọng nói vừa phát ra kia là của ai, nhưng người vẫn còn đang chìm trong kí ức là Quý Ức lại nhận ra ai là người vừa nói.
Từ bốn năm trước, Quý Ức đã biết giọng nói của Hạ Quý Thần rất hay, không hề thua kém ngoại hình của hắn, nhưng cô lại chưa bao giờ biết âm thanh của hắn còn có thể dịu dàng đến như vậy. Có lẽ là do rất nhiều nhân tố, mà nhất là người đang được hắn hỏi.
Đổi chỗ tổ chức liên hoan…… Đây là đang muốn ngỏ ý muốn kết thúc liên hoan sao?…… Cuối cùng thì cô cũng có thể kiếm cớ rời đi được rồi……
Quý Ức vốn dĩ đang rất căng thẳng nhưng sau khi nghe được câu nói đó, tâm tình chợt trở nên thoải mái, thậm chí còn có hứng thú ngồi nghe mọi người nói chuyện.
Nghe được câu hỏi của Hạ Quý Thần, Lâm Nhã ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đúng vậy a!”
Hạ Quý Thần không nói nữa, đưa tay bảo người phục vụ muốn nhận phiếu thanh toán, sau khi người phục vụ đi lấy phiếu, hắn mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ đi Kim Bích được không?”
“Kim Bích” là một trong những nơi xa hoa nhất của Bắc Kinh, thậm chí so với Ngọc Đài hoa chỉ hơn chứ không kém, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn đều sáng lên, vô cùng hưng phấn.
Lâm Nhã cũng hưng phấn không khác gì, nhưng lại khéo léo che đi toàn bộ suy nghĩ của mình trong khóe mắt, cất giọng mềm mại nhẹ nhàng trả lời: “Được a!”
Người phục vụ nhanh chóng mang phiếu thanh toán lên, Hạ Quý Thần chẳng thèm nói nhiều, cũng không thèm nhìn vào số tiền tên phiếu, lập tức kí tên mình vào trong đó để thanh toán.
Lâm Nhã vốn dĩ rất muốn cùng Hạ Quý Thần trò truyện nhiều hơn, suy nghĩ một lát rồi lập tức lên tiếng: "Anh có biết không, Quý Ức nhà chúng em có giọng hát rất hay nha!”
Đột nhiên bị nhắc tới, tay của Quý Ức lại lập tức run lên, lưng cũng trở nên cứng ngắc, đáy mắt cô lộ ra tia sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần đem tờ giấy đã được thanh toán xong đưa cho người phục vụ, sau đó dựa lưng vào ghế, gương mặt không hề có chút biến hóa nào, xem
hai chữ Quý Ức mà Lâm Nhã nói ra chỉ là thoáng qua, không hề có chút hứng thú, quan tâm nào.
Cũng đúng! Sự việc của bốn năm trước đối với Quý Ức là một thứ khó quên, nhưng đối với hắn cũng chỉ vì say rượu mà phạm phải sai lầm, hơn nữa đã qua bốn năm, có lẽ hắn đã quên lâu rồi, quên cô gái có tên Quý Ức đã từng mất lần đầu của mình bởi hắn, cũng quên luôn cô gái đêm hôm đó đã tỏ tình với hắn rồi bị hắn đối xử như thế nào rồi cũng nên.
Lâm Nhã thấy Hạ Quý Thần không có ý định tiếp chuyện với mình, liền quay đầu nhìn về phía Quý Ức, mở miệng nói: “Quý Ức, không phải cậu đã đi học thanh nhạc sao? Đợi lát nữa tới Kim Bích, cậu nhất định phải hát cho bọn tớ nghe đấy nhé!”
Yêu cầu của Lâm Nhã cũng chẳng có gì là quá đáng, nếu như là một hôm khác, nhất định Quý Ức sẽ chẳng từ chối, nhưng đêm nay lại có Hạ Quý Thần...... Suy nghĩ một lúc, cô nhìn về phía Lâm Nhã, nhưng sợ gây sự chú ý với Hạ Quý Thần mà giọng nói rất nhỏ: "Hôm nay tớ không được khỏe lắm, muốn về sớm để nghỉ ngơi, nên không thể đi được."
"Quý Ức, cậu không thoải mái ở đâu? Bây giờ đã trễ rồi,
một mình cậu về kí túc xá cũng không an toàn đâu, hay ở lại đi chơi với chúng tớ đi……” Lâm Nhã còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần bỗng nhiên đứng lên, không thèm để ý đến cuộc nói chuyện còn đang dang dở của Lâm Nhã và Quý Ức, để lại một câu "Đi thôi" rồi thẳng bước ra khỏi cửa.
Lâm Nhã nhìn bóng dáng Hạ Quý Thần dần khuất sau cánh cửa, lại nhìn Quý Ức, không nói gì, vội vàng cầm túi xách đuổi theo.
Trong phòng, mọi người đều muốn đến Kim Bích thử một lần cho biết, nên khách sáo rủ Quý Ức hai câu, thấy cô thật sự từ chối không muốn đi, cũng chào tạm biệt rồi nối đuôi nhau bước ra ngoài.
Truyện convert hay :
Hồn Đế Võ Thần