"Anh ấy đảm bảo, anh ấy chỉ muốn biết cậu có ổn không thôi, nhưng thật ra mình có hỏi anh ấy vì sao không nói thẳng những điều đó với cậu, cậu biết anh ấy trả lời sao không?"
"Anh ấy im lặng, chăm chú nhìn ly cà phê trước mặt, nhìn lâu thật lâu mới trả lời mình là cậu không cần anh ấy phải đối tốt với cậu, nhưng anh ấy lại không thể không tốt với cậu được".
Chỉ một câu lại khiến khóe môi Quý Ức cong lên, đáy mắt cũng dần dần ửng đỏ.
Đường Họa Họa trầm mặc một lúc mới nói tiếp, so với giọng điệu gấp gáp lúc đầu vì sợ Quý Ức giận, lúc này đây cô ấy đã bình tĩnh hơn nhiều: "Vốn dĩ mình không muốn đồng ý với Hạ học trưởng, mình thấy chuyện đó quá hoang đường nhưng cuối cùng lại bị anh ấy thuyết phục".
"Tiểu Ức, mình biết dù mình có giải thích thế nào, thì việc mình tiết lộ chuyện của cậu cho Hạ học trưởng biết là không đúng. Mình vẫn muốn nói chuyện này với cậu nhưng mình không biết phải nói như thế nào, mình sợ cậu không để ý tới mình, mình sợ cậu cảm thấy mình không xem cậu là bạn, sợ tình bạn của chúng ta tan vỡ..."
Đường Họa Họa nói đến đây thì cười nhẹ: "Nhưng mà hôm nay cậu phát hiện ra cũng tốt, để không thôi đôi khi nửa đêm mình nhớ tới chuyện này, trong lòng lại thấp thỏm bất an..."
Quý Ức không nói gì, Đường Họa Họa cũng đã nói xong rồi nên im lặng.
Cửa xe mở ra, gió lạnh thổi ùa vào trong xe làm tan hơi ấm vốn có. Độ ấm trong xe càng ngày càng thấp, tai của Đường Họa Họa bị lạnh đến không còn cảm giác, Quý Ức mới chớp mắt lấy lại tinh thần. Sau đó cô đưa điện thoại tới trước mặt Đường Họa Họa: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi".
"Tiểu Ức, cậu không giận nữa hả?" - Đáy mắt của Đường Họa Họa chợt lóe lên: "Tiểu Ức, tại mình không tốt..."
Mấy lời áy náy của Đường Họa Họa còn chưa kịp nói xong, Quý Ức
đã nói luôn: "Không còn sớm nữa, không phải mai còn có việc sao? Cậu nhanh về nghỉ ngơi đi".
Thấy Quý Ức cắt ngang lời mình, chắc đã không giận nữa, cho nên Đường Họa Họa cũng không cần phải nói xin lỗi liên hồi, cũng không lăn tăn về chuyện đó nữa. Sau khi đợi Quý Ức xuống xe, hai người nói tạm biệt nhau xong, Đường Họa Họa mới lên xe rời khỏi.
Quý Ức đứng cho đến khi không còn thấy bóng chiếc xe của Đường Họa Họa nữa, cô quay người nhìn khu nhà sau lưng, đứng yên một lúc mà không đi lên lầu, lại đi bộ ra đến cổng kí túc xá.
Chỉ còn bốn mươi phút nữa là đến giao thừa, một năm mới đến.
Quý Ức bắt một chiếc xe đang đợi ven đường, đi tới YC.
Còn nhớ tết âm lịch năm trước, đêm đó trong nhà cô đang mở chương trình mừng xuân mới, Quý Ức nói chuyện với Mập, sau đó mới biết Hạ Quý Thần không về Hạ gia trong dịp lễ mừng năm mới, cô vội vàng ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi trên đường, chạy tới nhà anh, thấy nhà tối đèn nên lại đến công ty.
Cũng cùng ngày đó hơn một năm sau, cô dừng xe dưới tòa nhà YC, Quý Ức nhìn xuyên qua cửa sổ mấy tầng lầu phía trên, cả tòa nhà đều tối đen như mực.
Tài xế taxi thấy Quý Ức không xuống xe thì không nhịn được nhắc nhở: "Tiểu thư? Tiểu thư?"
Quý Ức quay đầu nhìn tài xế taxi.
Bác tài xế nói: "Tiểu thư, tổng cộng 32 đồng".
Quý Ức không ngốc, cô cũng biết tài xế đuổi mình xuống, cô vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn cửa sổ tòa cao ốc của YC thêm lần nữa.
Truyện convert hay :
Nghịch Kiếm Cuồng Thần