Vậy anh không lo lắng ư? Không ở bên cạnh cô ấy, anh không sợ cô ấy sẽ chịu tủi nhục hoặc sống không tốt sao? Cô ấy là người mà anh rất yêu, nếu thật sự bị người đàn ông khác bắt nạt, cô ấy vì người đàn ông khác mà khóc, thì anh không đau lòng ư? Lẽ nào trên thế giới này vẫn còn có người khác thay anh ở bên cạnh cô ấy, nếu có liệu anh cảm thấy yên tâm sao? Anh thích cô ấy nhiều như thế lại dễ dàng từ bỏ cô ấy vậy ư? Anh thật sự cam tâm sao?”
“Đúng, đúng là tôi quan tâm cô ấy, đúng là tôi đau lòng, không yên tâm, tôi thật sự không cam lòng nhưng…”
Hạ Quý Thần nhắm mắt lại, trên mặt anh không có biểu lộ bất kì cảm xúc nào nhưng Ninh Ngưng lại cảm nhận được trên người Hạ Quý Thần toát lên một sự bi thương vô cùng, anh đối mặt với cô, trầm mặc thật lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Vậy sẽ tốt hơn khiến cô ấy mang danh là vợ của một kẻ sát nhân.”
Hạ Quý Thần giống như bị chạm vào chỗ đau, khi nói ra ba chữ “kẻ sát nhân” này, bàn tay anh cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
“Thôi lòng tôi có chút khó chịu, nhưng dù sao cuộc sống của cô ấy cũng nhận được sự yêu quý của mọi người, mọi thứ đều rất xứng đáng, không phải sao?”
Nói xong, Hạ Quý Thần không đợi Ninh Ngưng nói tiếp thì đã quay người rời đi, bước nhanh về phía thang máy.
“Hạ Quý Thần anh muốn đi đâu vậy?” - Ninh Ngưng vô thức chạy ra khỏi nhà, hỏi vọng về phía sau lưng Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần không quan tâm đến cô mà đi một mạch đến ấn thang máy, sau khi đợi thang máy mở của thì nhanh chóng bước vào rời đi.
Ninh Ngưng đã quen biết Hạ Quý Thần hơn một năm rồi, mặc dù không phải hiểu anh như là lòng bàn tay nhưng cũng có một sự hiểu biết nhất định về anh, cô biết rằng tối nay sau khi anh gặp Quý Ức xong, e rằng anh sẽ càng cảm thấy đau lòng hơn, bỏ đi như vậy chắc có lẽ là lại tìm một chỗ nào đó để uống rượu giải sầu rồi.
Mùa đông năm ngoái, có lần anh ấy uống rượu, uống đến xuất huyết dạ dày, bác sĩ đã nghiêm túc cảnh cáo rằng anh ấy nhất thiết phải bỏ rượu. Nếu mà lần này cũng như vậy thì có lẽ ngay cả mạng cũng không còn
mất thôi!
Ninh Ngưng nghĩ ngợi rồi quay lưng trở về nhà, cầm lấy thẻ khóa phòng và áo khoác vội đuổi theo sau Hạ Quý Thần.
Thanh máy đến lầu một, Ninh Ngưng vừa bước ra từ thang máy thì vừa đúng lúc Hạ Quý Thần mới đi đến cửa lớn của khách sạn.
Cô nói xin lỗi với những người đang chắn đường trước mặt mình: “Thật xin lỗi, xin hãy nhường đường cho tôi với ạ!” - Sau đó giơ tay ra đẩy những người phía trước mở lối đi rồi chạy về phía cửa.
Ninh Ngưng chạy rất nhanh, lúc cô vừa chạy ra khỏi cửa khách sạn, Hạ Quý Thần vừa bước xuống bậc thang đang chuẩn bị đến bên ven đường bắt taxi.
Ninh Ngưng vô thức lên tiếng, cô muốn cản Hạ Quý Thần, chỉ là có người đã nhanh hơn cô: “Quý Thần!”
Ninh Ngưng đột nhiên dừng bước lại, gần như cùng lúc Hạ Quý Thần cũng quay đầu về phía tiếng gọi vang lên.
Là một cô gái trẻ, đang mang trên người một chiếc áo lông chồn, tay cầm một cái túi xách sáng loáng, sơn màu môi đỏ bóng, vẻ mặt vô cùng sung sướng vui mừng nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Đây là ai?
Ninh Ngưng thật sự muốn đến đó hỏi Hạ Quý Thần nhưng Hạ Quý Thần đã bước tới trước mặt cô gái đó.
Bởi vì cô cách xa hai người đó một khoảng, không rõ là rốt cuộc bọn họ đang nói gì? Hạ Quý Thần gật đầu rồi cùng cô gái đó lên một chiếc xe đang dừng bên đường.
Ninh Ngưng không nghĩ ngợi gì liền bắt một chiếc xe taxi đuổi theo chiếc xe kia.
Khi nhìn thấy chiếc xe kia quẹo vào một khu chung cu cao cấp, Ninh Ngưng đột nhiên ngạc nhiên mở to mắt ra.
Hạ Quý Thần sao có thể đi cùng với một người còn gái khác, lại còn cùng về nhà của cô ta?
Cô vội vàng lấy chiếc điện thoại trong túi ra, định gọi điện cho Hạ Quý Thần, kết quả phát hiện ra là điện thoại đã đặt chế độ im lặng, có mấy cuộc điện thoại số lạ gọi tới, trong lúc cô đang tự hỏi bản thân người đó là ai thì người lạ kia lại gọi lại một lần nữa…
Truyện convert hay :
Ở Rể Vương Tế