“Tiểu Ức, cậu đang gọi điện thoại cho ai thế?” - Nãy giờ Đường Họa Họa vẫn đang chú tâm trò chuyện với Trang Nghi, vốn dĩ không để ý Quý Ức đang nghe điện thoại, cô đột nhiên lên tiếng hỏi.
Quý Ức không trả lời Đường Họa Họa mà chỉ nắm chặt tay lái, nhấn mạnh chân ga.
Xe đột nhiên tăng tốc khiến cơ thể Đường Họa Họa bất ngờ đổ về phía trước, cũng may tay cô vẫn nắm chặt cửa nên chỉ ngả nghiêng một tý, nhưng cô còn chưa kịp ngồi vững, Quý Ức đột nhiên rẽ gấp khiến cả người Họa Họa suýt chút nữa ngã sấp ra ghế sau.
“Tiểu Ức, cậu chạy chậm chút đi!”
“Tiểu Ức, phía trước là đèn đỏ!”
“Tiểu Ức, tông vào đuôi xe mất!”
“Này…!”
Trong khi Đường Họa Họa liên tục gào thét, xe chạy vào “Giai Uyển Hoa Viên”.
Lúc gần đến tòa số 12, Quý Ức bỗng nhiên phanh gấp, sau khi tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên vô cùng chói tai, xe chợt dừng hẳn.
Đường Họa Họa chưa kịp khôi phục tinh thần sau cú sốc vừa rồi thì Quý Ức đã xuống xe, nhanh chóng đi về phía tòa số 12.
Đường Họa Họa chẳng quan tâm đến cảm giác buồn nôn, tay chân luống cuống mở cửa xe, vừa nắm vừa tựa để xuống xe, vội vàng đuổi theo Quý Ức.
Vào tòa lầu, có một cô gái mặc áo lông màu đen ngồi tựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng động, cô ta đứng thẳng người dậy, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Quý Ức, cô ta lập tức đi về phía cô: “Quý Ức?”
Quý Ức gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi Ninh Ngưng, chân bước nhanh đến ấn nút thang máy.
Hóa ra đây mới là Ninh Ngưng… Đường Họa Họa nở một nụ cười lịch sự vói Ninh Ngưng, cô muốn lên tiếng chào hỏi Ninh Ngưng nhưng miệng vừa há ra chỉ phát ra âm thanh nôn ọe.
Tiếng “ding dong” vang lên, thang máy mở ra, Quý Ức lập tức bước vào ấn số tầng.
Đường Họa Họa và Ninh Ngưng sợ bị Quý Ức bỏ lại nên vội vàng chen vào thang máy.Đến tầng của nhà Hạ Quý Thần, thang máy mở ra. Lúc trên đường, Quý Ức vẫn
luôn rất hấp tấp nhưng bây giờ lại không gấp gáp như vậy nữa, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa suốt vài giây rồi mới bước chân khỏi thang máy.
Hành lang rất yên tĩnh, Quý Ức nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.
Cô đứng trước cửa nhà Hạ Quý Thần, trân trân nhìn cánh cửa đang đóng chặt một lúc lâu, cô không nhấn chuông mà đưa tay, trực tiếp bấm mật khẩu.
Tiếng cửa mở vang lên, Quý Ức ngừng thở theo bản năng, sau đó từ từ đưa tay cầm tay nắm kéo mở cửa.
Đèn trong phòng khách sáng lên.
Đối diện với cửa sổ là những con chữ “Tỷ vạn ngôi sao không bằng em” trên tấm biển quảng cáo, trông thật sáng.
Tim Quý Ức không khỏi đập nhanh hơn.
Cô không đổi giày, đi vào nhà rồi đi thẳng đến phòng trong.
Quý Ức nhìn xung quanh, phòng khách không một bóng người, phòng tập thể dục ở tầng một đang để cửa mở, bên trong cũng trống không.
Chẳng lẽ, Hạ Quý Thần và cô gái mà Ninh Ngưng nhắc đến kia, hai người đang ở trên lầu?
Quý Ức vô thức ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Có lẽ là vì người trên lầu đã nghe thấy tiếng mở cửa, đúng lúc Quý Ức nhìn lên phòng sách, cửa phòng bị mở ra, Hạ Quý Thần từ đó bước ra.
Anh vẫn mặc bộ quần áo như lúc chiều cô gặp anh, trong tay cầm một tập tài liệu, anh đang lạnh nhạt nhìn xuống lầu, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của cô.
Anh và cô còn chưa kịp mặt đối mặt, bên trong phòng lại có thêm một người đi ra.
Giống Ninh Ngưng kể, quả thật là một cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp.
Truyện convert hay :
Tuyệt Thế Đan Thần