Anh nói chuyện điện thoại khoảng hai ba phút gì đó, rồi lấy điện thoại xuống bỏ vào túi áo.
Ngay sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt của anh rất thờ ơ, không có một chút cảm xúc nào.
Ngay khi Quý Ức cho rằng anh chỉ thuận tiện liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó sẽ xoay người rời khỏi giống như khi nãy ở trong phòng thì đột nhiên anh lại nhấc chân đi về phía cô.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tới gần cô kể từ khi hai người gặp lại nhau đến nay.
Quý Ức ngẩn người nhìn Hạ Quý Thần càng lúc càng đến gần mình.
Cô có cảm giác chuyện đang xảy ra trước mắt chỉ là ảo giác, mãi cho đến khi Hạ Quý Thần đứng trước mặt cô, nhẹ giọng nói hai chữ “Đi thôi!”, cô mới bắt đầu có phản ứng. Quý Ức buông vạt áo đang nắm chặt ra, lén lút đưa tay xuống hông, tự nhéo mình một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn ập tới khiến cho Quý Ức tỉnh táo lại, lúc này, cô mới ý thức được là anh vừa nói gì với cô.
Mắt Quý Ức sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần, ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Quý Thần không nói thêm gì nữa mà chăm chú nhìn vào mắt cô, một lát sau, anh mới xoay người, đi về phía thang máy.
Quý Ức vội vàng đuổi theo.
Trong tháng máy chỉ có anh và cô, anh đứng tựa vào vách tường bằng kim loại, rủ mắt chăm chú nhìn xuống mũi chân mình, không có ý định nói chuyện.
Quý Ức đứng bên cạnh anh cũng không lên tiếng. Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Lúc thang máy đi ngang tầng lầu của phòng 1001, Quý Ức mới phác giác là Hạ Quý Thần đã ấn nút tầng cao nhất của tòa nhà, cô nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không quay lại phòng 1001 sao?”
Hạ Quý Thần liếc nhìn cô, nhưng không nói lời nào.
Thang máy nhanh chóng đi đến tầng cao nhất. Cửa mở ra, Hạ Quý Thần đứng thẳng người, nhấc chân bước ra ngoài.
Quý Ức đuổi theo: “Chúng ta đi đâu?”
Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng.
Hai người đi dọc theo hành lang trải thảm đỏ đi được một đoạn, Quý Ức vừa định lên tiếng hỏi Hạ Quý
Thần lần nữa thì có một nhân viên phục vụ chạy ra tiếp đón: “Hạ tiên sinh, đây là phiếu phòng do Trần Bạch tiên sinh gửi cho anh.”
Hạ Quý Thần vẫn giữ thái độ im lặng, đưa tay nhận lấy phiếu phòng.
Nhân viên phục vụ: “Hạ tiên sinh, Trần Bạch tiên sinh có nhắn là anh ấy đã để mấy thứ anh cần ở trong phòng.”
Quý Ức cảm thấy rất thắc mắc, cô quay đầu nhìn sang Hạ Quý Thần.
Vừa nãy anh đã gọi điện cho Trần Bạch ư? Anh đã bảo Trần Bạch chuẩn bị cái gì?
Phát hiện ánh mắt của Quý Ức, cũng cảm nhận được nghi ngờ trong lòng cô, nhưng Hạ Quý Thần không giải thích, chỉ thờ ơ gật đầu đáp lại nhân viên phục vụ.
“Vậy thì... Hạ tiên sinh, anh cần gì thì cứ liên hệ với tôi. Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước.”
Lần này, Hạ Quý Thần không có chút phản ứng.
Nhân viên phục vụ tại Kim Bích Huy Hoàng đều được trải qua quá trình đào tạo đặc biệt, nên rất là hiểu chuyện. Sau khi nói xong, người kia khom người chào Hạ Quý Thần một cái, rồi im lặng rời đi.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ đi được một đoạn, Hạ Quý Thần mới cúi đầu nhìn số phòng trên tấm phiếu. Sau đó anh đi đến căn phòng kia, quẹt thẻ mở cửa, đẩy cửa ra rồi đứng ở cửa ra vào, liếc nhìn Quý Ức, ra hiệu bảo cô đi vào.
Đợi Quý Ức bước vào xong, Hạ Quý Thần mới ném phiếu phòng lên quầy pantry bên cạnh, rồi đi vào toilet.
Quý Ức đứng cạnh cửa một lúc lâu, rồi mới đi vào phòng khách.
Lúc này, cô mới thấy trên bàn trà ở phòng khách có đặt một cái hộp y tế và một cái túi giấy cao cấp.
Đây là những thứ mà Hạ Quý Thần bảo Trần Bạch chuẩn bị sao?
Truyện convert hay :
Võ Linh Thánh Tôn