Hóa ra, đúng như cô đã nghĩ, hắn gọi cô đến chỉ vì mục đích muốn đoạt Hàm Hàm…
Trình Vị Vãn không hề nghĩ ngợi, ngay khi Hàn Tri Phản vừa nói xong, cô đã lên tiếng: “Một phân tiền tôi cũng không lấy, bởi vì con của tôi không thể nào đưa cho anh?”
“Mười triệu?” - Hàn Tri Phản dường như không nghe thấy kháng nghị của Trình Vị Vãn, hắn bắt đầu nói giá.
“Tôi nói là tôi sẽ không đưa con cho anh.”
“Hai mươi triệu?”
“Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi, dù cho tôi chết, thì tôi cũng sẽ không đưa Hàm Hàm cho anh.”
“Ba mươi triệu” - Đến lần thứ ba nói giá, Hàn Tri Phản còn nói thêm một câu:
“Tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ, đừng có mà không biết xấu hổ.”
“Hàn Tri Phản, lúc trước anh không cần con, thì bây giờ anh không có tư cách giành nó.”
“Không có tư cách? Cô đừng quên, tôi là cha của đứa bé.”
“Nhưng tôi lại là mẹ nó.”
“Mẹ?” - Dường như nghe được một chuyện rất buồn cười, Hàn Tri Phản nhếch môi cười nhạo. Nhưng trong mắt hắn lại không có một chút ý cười nào, hắn mở miệng, giọng nói vừa lạnh lùng vừa vô tình:
“Con của tôi sẽ có mẹ, nhưng không phải là cô!”
Câu nói kia tựa như một con dao găm đâm vào tim Trình Vị Vãn.
Con của tôi sẽ có mẹ, nhưng không phải là cô…
Ý của hắn đã quá rõ ràng, hắn muốn đứa nhỏ, nhưng không muốn cô…
Đúng vậy, sao hắn có thể muốn cô được chứ, từ lúc hắn rời xa cô thì cũng có nghĩa là hắn không còn cần cô nữa rồi…
Vì không muốn mình mất kiểm soát, Trình Vị Vãn dùng sức véo vào lòng bàn tay mình, nhờ đau đớn để giữ bình tĩnh, sau đó cô mới lên tiếng: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để anh cướp đứa nhỏ khỏi tôi.”
“Năm mươi triệu, đây đã là cực hạn của tôi!” - Hàn Tri Phản vừa nói vừa rút một tờ chi phiếu ra, viết con số lên đó, rồi ném đến trước mặt Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn không chút do dự khom người nhặt tấm chi phiếu kia, xé nát trước mặt Hàn Tri Phản: “Tôi
cũng lặp lại lần nữa! Con là của một mình tôi, dù có là ai thì cũng đừng hòng mang nó đi.”
Dường như bị Trình Vị Vãn chọc tức, Hàn Tri Phản đột nhiên giơ chân lên đạp mạnh vào cái bàn trà trước mặt.
Hắn đá mạnh khiến cho cái bàn trà văng ra xa gần một mét mới ngừng lại.
Trên bàn trà có bày một cái bình hoa, bởi vì quán tính nên cái bình bị rơi xuống đất bể nát.
Đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Hàn Tri Phản mới chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Đã cho cô thể diện, thế nhưng cô lại không biết xấu hổ, vậy thì cút!”
Trình Vị Vãn không đáp lại, chỉ xoay người rời đi.
Lúc cô chuẩn bị mở cửa, giọng nói âm u của Hàn Tri Phản vang lên: “Ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi sẽ đưa đứa nhỏ đến bên cạnh tôi. Không tin thì cô cứ chờ xem!”
Trình Vị Vãn thoáng run lên, nhưng cô không quay đầu nhìn Hàn Tri Phản mà mở cửa bước ra ngoài.
Cửa đóng lại, Hàn Tri Phản lại giơ chân lên, đạp mạnh lên cái bàn trà kia một lần nữa.
----
Đêm hôm đó, không chỉ riêng Hàn Tri Phản giận dữ, mà ở thành phố C, Thiên Ca cũng đang tức điên lên.
Sau khi quay xong chương trình truyền hình, Thiên Ca quay về khách sạn, bước vào phòng, đóng cửa lại, bắt đầu đập phá đồ đạc.
Càng đập, lửa giận trong lòng cô ta càng bùng lên dữ dội.
Cô đã tốn biết bao nhiêu tâm sức để khiến cho người đàn ông mình yêu nhất thân bại danh liệt, chỉ bởi vì cô không có được tình yêu của người đó, thì người đàn bà kia cũng đừng nghĩ có được.
Truyện convert hay :
Yêu Long Cổ Đế