Chắc anh ở ngoài đã hứng gió lạnh nên quần áo đều đã lạnh buốt cả rồi, lúc trước ở cạnh anh lại không ngửi thấy mùi thuốc lá. Hẳn là anh sợ bản thân hút nhiều thuốc nên mới đứng ngoài chịu nhiều trận gió lạnh, nhưng hình như mùi thuốc lá vẫn không tan.
Xem ra, anh thật sự đã gặp phải chuyện phiền lòng rồi, có điều… Anh quan tâm đến cô như vậy, việc rắc rồi đó có lẽ không liên quan gì đến cô…
Trong khi Quý Ức vẫn đang không ngừng suy nghĩ thì Hạ Quý Thần đã đặt cô lên ghế sofa.
Quý Ức mới định thần lại theo phản xạ cô ngước nhìn thẳng vào Hạ Quy Thần.
Cô thật sự rất muốn quan tâm anh một chút nhưng cô nghĩ lúc tâm trạng không tốt, đa phần người ta đều có những chuyện không muốn nhắc tới, cô có thể đợi đến lúc tâm trạng anh tốt lên thì mới hỏi thăm ủi anh vậy, nghĩ vậy cô liền thay đổi lời nói: “Anh đã ăn cơm tối chưa? Em đã nấu cơm tối rồi nhưng đợi anh về lâu nên cơm nguội lạnh cả rồi, để em đi hâm lại một chút được không?”
Nghe thấy lời của Quý Ức, Hạ Quý Thần quay đầu nhìn về phía nhà ăn.
Trên bàn thật sự có đặt ba dĩa thức ăn và một tô canh.
Bàn ăn có hơi xa, nhưng anh vẫn thấy cô làm món cá mà anh rất thích ăn.
Anh nghĩ rằng, dù là cô có từng thích anh Hạ Dư Quang; dù cô đã từng viết thư cho người chồng tương lai lý tưởng là Hạ Dư Quang; dù buổi chiều cô có đến căn nhà anh mua lúc anh đóng vai là Hạ Dư Quang, nhưng trong lòng cô vẫn rất quan tâm đến anh.
Vì vậy, anh biết rằng anh không cần phải để tâm nhiều như vậy, không cần phải khó chịu như vậy… Mặc kệ bản thân có ghen tỵ với người đã chết, nhưng như vậy thì đã sao. Anh và cô hiện tại đang ở bên nhau rất tốt, thì sao lại phải ưu phiền nhiều chứ?
“Hạ Quý Thần?” - Quý Ức thấy Hạ Quý Thần không nói nên
sốt ruột lên tiếng.
Hạ Quý Thần chuyển tầm nhìn về phía Quý Ức gật gật đầu ý bảo anh đã nghe, sau đó anh khẽ mấp máy môi lên tiếng: “Anh đi tắm trước đã.”
“Vâng.” - Quý Ức cong môi lên cười một nụ cười ngọt ngào với Hạ Quý Thần. Sau khi đợi anh quay người đi lên lầu, cô leo xuống sofa, mang đôi dép vào rồi đi vào phòng bếp.
Lúc Quý Ức hâm nóng đồ ăn xong cũng là lúc Hạ Quý Thần đã tắm xong, anh thay một bộ quần áo ở nhà rồi đi xuống phòng bếp.
Bởi vì biết tâm trạng của Hạ Quý Thần không được tốt, Quý Ức vì muốn làm cho anh cảm thấy thoải mái hơn, cô hết sức ân cần, thấy anh bước vào liền kéo ghế cho anh.
Đợi Hạ Quý Thần ngồi xuống cô lại đưa cho anh một bát canh và một đôi đũa.
Trong suốt khoảng thời gian ăn cơm, cô không ngừng gắp thức ăn vào chén cho Hạ Quý Thần.
Dù là trời đã khuya rồi nhưng mới ăn cơm xong, cũng không thể lập tức đi ngủ được. Quý Ức nói với Hạ Quý Thần xuống lầu đi bộ để tiêu cơm.
Hạ Quý Thần không lên tiếng nhưng gật đầu đồng ý.
Trước khi ra ngoài, Quý Ức lén quan sát tâm trạng của anh thấy đã bình thường hơn khi mới trở về nhà, cô biết rằng tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều rồi.
Hai người bước ra ngoài một trận gió đêm thổi nhẹ nhàng mang theo mùi hương của những cánh hoa xuân đang nở trong khu nhà họ.
Quý Ức kéo cánh tay của Hạ Quý Thần lại, đi dọc theo con đường sỏi trong khu chung cư, đi được một đoạn cô quay đầu nhìn qua anh gọi: “Hạ Quý Thần?”
“Ừ!”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Không lẽ đã bị cô ấy nhìn ra gì rồi?
Hạ Quý Thần chần chừ vài giây rồi trả lời: “Không có.”
Truyện convert hay :
Tuyệt Thế Kiếm Thần