Nghe có người gọi lòng cô nơm nớp lo sợ, động tác nhét tay vào túi quần đột ngột dừng lại.
Trước khi ra khỏi nhà cô đã đeo khẩu trang rồi, sao vẫn có người nhận ra chứ?
Cô không quay đầu lại, trong lòng hi vọng người gọi cô biết là đã nhận lầm người và tự động bỏ đi.
Nào ngờ, người gọi cô không những không đi mà trái lại còn tiến sát lại gần cô hơn: “Đúng là cậu rồi, Quý Ức.”
Giọng nói này rất quen thuộc, không giống như fans hâm mộ… Quý Ức bình tĩnh lại, quay người về phía gọi mình.
Người gọi cô có gương mặt có quen quen, Quý Ức nhận ra cô ấy là bạn học của cô, học cùng đại học điện ảnh B, ở cùng một toà kí túc xá, cũng hay gặp nhau. Chỉ là tốt nghiệp được một khoảng thời gian rồi, nên cô không nhớ rõ tên của cô ấy, để tránh ngại ngùng, Quý Ức không lên tiếng chào hỏi.
Thấy Quý Ức nhìn mình, cô gái kia lên tiếng: “Mình thấy bóng dáng cậu từ xa, cảm giác là cậu, bước tới gần càng thấy giống hơn, thật trùng hợp, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây.”
Nói xong, cô gái lại tiếp lời: “Mình tên Nguyễn Khiết, đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau, cậu còn nhớ mình chứ?
“Nhớ chứ…” - Quý Ức bối rối trả lời, cô sợ Nguyễn Khiết nhìn ra sơ hở, nhanh chóng lên tiếng chuyển sang chủ đề khác: “… tới mua đồ sao?”
“Đúng thế, mình kết hôn rồi, nhà chồng mình ở gần đây, trong nhà có một số đồ đã dùng hết, mình qua đây mua bổ sung.” - Nguyễn Khiết trả lời câu hỏi của Quý Ức xong, hỏi: “Còn cậu? Không phải cũng ở gần đây đó chứ?”
Quý Ức loáng thoáng nhớ ra, lúc còn đi học, Nguyễn Khiết nói rất nhiều, không ngờ bây giờ cũng vậy, cô không kể tỉ mỉ giống như Nguyễn Khiết, chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy chúng ta có duyên thật đó…” - Nguyễn Khiết hình như đang rất vui, cô mỉm miệng cười, sau đó đột nhiên “Ơ” một tiếng, lấy lại vẻ mặt hớn hở, giọng nghi ngờ hỏi: “Mình
nhớ là nhà cậu không phải ở chỗ này, cậu mới mua nhà ở đây sao?”
Quý Ức lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy cậu ở nhà bạn à?” - Nguyễn Khiết tinh quái: “Chắc không phải là nhà bạn trai đó chứ?”
Nói đến đây, Nguyễn Khiết mới bất giác nhớ ra, mấy hôm trước có đọc vài tin trên mạng bàn về Quý Ức, cô chợt trợn tròn mắt: “Quý Ức, cậu thật sự đang sống cùng tên tội phạm giết người kia sao?”
Tội phạm giết người… Quý Ức cúi mặt xuống che đi ánh mắt buồn bã, cô lạnh lùng trả lời: “Thật ngại quá, anh ấy tên Hạ Quý Thần.”
Nguyễn Khiết rõ ràng là một cô gái vô tư, cô ta không nhìn ra dáng vẻ khác thường của Quý Ức: “Mình dĩ nhiên là biết tên của anh ta rồi, trước đây, anh ta là một nhân vật tầm cỡ ở trường chúng ta mà. Chỉ tiếc là, cầm dao giết người, nhân phẩm như vậy thì không thể chấp nhận được, phá huỷ hình tượng quá…”
Quý Ức không có hứng thú để tiếp tục câu chuyện với Nguyễn Khiết nữa, cô lên tiếng cắt ngang lời của cô ta: “Thật ngại quá, mình muốn qua bên kia đi dạo một lát, lần sau chúng ta lại…”
“Vừa hay, mình cũng muốn qua bên kia đi dạo, chúng ta cùng đi nha…” - Nói xong, Nguyễn Khiết khoác tay Quý Ức, xoay người đi về phía Quý Ức vừa đi vừa chỉ, cô ta nói tiếp câu vừa nãy trước khi bị Quý Ức cắt ngang: “… hơn nữa, tiểu Quý, cậu nói xem, người vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp như cậu, muốn tìm mẫu người đàn ông như thế nào mà chả được, sao cậu lại phải chọn loại người như anh ta, cậu nhìn xem, cư dân mạng đã mắng cậu đến mức nào rồi, cậu còn vì anh ta mà trở thành như vậy, có đáng không?
Truyện convert hay :
Thần Y Bỏ Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi