Trình Vị Vãn dừng một bước.
Trình Hàm làm sao mà hiểu được chuyện người lớn, thấy Trình Vị Vãn không đi nữa, lại bắt đầu sốt ruột mà thúc giục: “Mẹ ơi, mẹ nhanh lên đi, mẹ…”
Trình Vị Vãn thấy ánh mắt của Hàn Tri Phản nhìn cô, lại cất bước, đi theo Trình Hàm vào phòng ăn.
Lúc Trình Hàm gọi “Mẹ ơi” thì Hàn Tri Phản đã quay lại, hắn cũng biết Trình Vị Vãn đã đến, nhưng hắn vẫn một mực không quay đầu lại nhìn cô, ngay đến cả vào bàn ăn, tầm mắt của hắn vẫn đặt vào điện thoại di động, đừng nói đến lên tiếng, cả một ánh mắt cũng chẳng muốn giương lên nhìn cô.
Lúc Trình Vị Vãn và Trình Hàm đến phòng ăn, Hàn Tri Phản đã gần như ăn xong bữa sáng.
Quản gia dọn đồ ăn lên bàn, Hàn Tri Phản liền buông đũa xuống, kéo khăn tay lên lau miệng, sau đó liền nhìn Trình Hàm.
Sắc mặt hắn ôn hòa, trò chuyện với Trình Hàm vài câu, thậm chí còn ẵm Trình Hàm ra khỏi bàn ăn ôm vào trong ngực chốc lát mới buông cậu bé xuống, sau đó vuốt đầu cậu bé, lại nhìn về hướng quản gia.
Hắn dặn dò quản gia vài câu có liên quan đến chuyện của Trình Hàm, trong suốt quá trình đó lại xem như Trình Vị Vãn không tồn tại, cầm điện thoại di động lên rồi bước ra khỏi phòng ăn.
Lúc ăn xong bữa sáng, Trình Vị Vãn theo Trình Hàm ra khỏi phòng ăn, Hàn Tri Phản mới thay xong bộ âu phục, từ trên lầu đi xuống, đi đến đối diện cô.
Hàn Tri Phản khom người, sờ lên khuôn mặt nhỏ của Trình Hàm, lại giống lúc trước, xem Trình Vị Vãn như không khí, đi ngang qua cô, đến chỗ đổi giày ở cửa trước, ra khỏi phòng, lên xe.
Có thể vì Hàn Tri Phản luôn không có mặt trong biệt thự mà gần đây tâm trạng của Trình Vị Vãn thả lỏng hơn rất nhiều.
Có vẻ bữa sáng này vì không kịp chuẩn bị việc gặp được Hàn Tri Phản, sau khi hắn đi ra khỏi nhà, ngực Trình Vị Vãn vẫn cảm thấy nặng trịch như có tâm sự trong lòng.
Cô chơi cùng Trình Hàm một chút, sau khi Trình Hàm chơi mệt rồi đi ngủ, cô thiếu ngủ nên quay về phòng ngủ, nhưng khi lên giường, lật qua
lật lại một hồi lâu, nhưng không thể ngủ được.
Cuối cùng, cô dứt khoát ngồi dậy, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời lập lòe qua khung cửa sổ, phát ngốc một cách đáng kinh ngạc.
Buổi chiều khi Trình Hàm tỉnh lại, Trình Vị Vãn lại cùng con chơi trò chơi trong phòng thật lâu, đến chạng vạng tối lại cùng Trình Hàm ăn tối, cô dẫn Trình Hàm đi tản bộ trong tiểu khu một lúc, sau khi trở về, cả ngày phiền muộn và tâm tình hỗn loạn vì thấy Hàn Tri Phản của cô cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Cô tự mình tắm rửa cho Trình Hàm, kể chuyện trước khi ngủ cho cậu bé, sau khi dỗ Trình Hàm ngủ, vì tâm trạng đã thoải mái, cô tranh thủ thời gian trở về phòng ngủ, tắm nước nóng, rồi mới lên giường.
Cô nhắm mắt lại, rồi thật nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi cô ngủ không lâu, lại nghe tiếng xe dưới lầu, rồi lại mơ hồ nghe được tiếng quản gia.
Trình Vị Vãn không chắc chắn đây không phải ảo giác của mình hay mình đang nằm mơ, không để ý nhiều, liền trở mình, tiếp tục ngủ.
Nhưng lần này, Trình Vị Vãn ngủ chưa hoàn toàn say đã nghe tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa, liền sau đó, tiếng cửa phòng của trẻ con kế bên bị đẩy ra.
Trình Vị Vãn triệt để không bối rối, cô không mở to mắt nhưng tiếp tục chú ý lắng nghe, cho đến khi cửa phòng ngủ mở ra, cô mới bừng tỉnh, khi thấy bóng dáng Hàn Tri Phản đang vào phòng, cô mới biết thì ra mọi chuyện lúc này đều là thật.
Hàn Tri Phản nhận ra cô đang nhìn, bước chân đang vào phòng cũng dừng lại một chút.
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư