Chương 40: Tỏ tình (thượng)
Edit: April
Nhờ sự phối hợp của Quốc vương Nữ Nhi Quốc cùng Tỳ Bà Tinh, những chuyện tiếp theo trong Nữ Nhi Quốc nhanh chóng được xử lý tốt.
Lục Trầm nhìn Quốc vương Nữ Nhi Quốc cùng Tỳ Bà Tinh nhiệt tình tiễn đưa bọn họ, theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, tiến tới kề tai nói nhỏ với Đường Tăng bên cạnh.
"Đường Đường, ngươi nói xem các nàng bị sao vậy, sao đột nhiên lại ... Nhiệt tình như vậy?" Không chỉ thả bọn họ đi, thậm chí còn không ngừng nhét đồ để bọn họ đi đường.
Tiền tài là vật ngoại thân, sẽ không có ai muốn nhận nó.
Quốc vương liên tục không ngừng tự tay nhét đầy thức ăn vào trong bọc hành lý của bọn họ, Lục Trầm nhìn theo lông mày không ngừng giật giật.
Quan trọng hơn chính là —— Ánh mắt Lục Trầm vẫn một mực dán trên người Tỳ Bà Tinh, nghĩ đến người này lần trước dám nhiễu loạn giấc mộng của cậu, không biết lại có ý đồ gì nữa đây.
Một bên Tỳ Bà Tinh khóe miệng cong cong, kéo tay Quốc vương: "Bệ hạ, thánh tăng còn phải lên đường, vẫn là để bọn họ mau chóng lên đường đi."
Quốc vương Nữ Nhi Quốc thuận thế vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, ánh mắt rơi trên người Tôn Ngộ Không đứng cách đó không xa, nhưng lời nói ra lại đối đáp với Đường Tăng: "Cảm ơn thánh tăng đã chỉ điểm, Tỳ Bà cùng ta..." Nàng hơi dừng lại, kéo tay Tỳ Bà Tinh bên cạnh, nhếch môi cười, "Tóm lại là cám ơn rất nhiều."
Lục Trầm: "?"
Tỳ Bà Tinh cười tươi đến mặt mày rạng rỡ, người so với hoa càng thêm yêu kiều.
Lục Trầm: "!"
Đường Tăng gật đầu: "A di đà phật." Cũng không hàn huyên nữa, trực tiếp chào hỏi mọi người rồi lên đường.
Lục Trầm đi được hai ba bước, không yên tâm quay đầu lại nhìn.
Sau lưng Quốc vương cùng Tỳ Bà Tinh vẫn như cũ đứng ở dưới lầu tường thành, hai người mười ngón tay đan nhau, thành kính nhìn bọn họ rời đi, bóng người bất động thật lâu.
Lục Trầm dừng chân một lát.
Cậu —— lần này dường như đã thấy được trong đôi mắt Quốc vương Nữ Nhi Quốc có tình yêu, tuy rằng vẫn có chút không rõ.
Nhưng —— cậu biết trong đôi mắt đó thật sự có tình yêu.
Cậu sờ khóe mắt của mình, khi mình nhìn vào ngài Đại Thánh có phải cũng sẽ vô thức mà để lộ ra tình yêu không.
Chắc là... Sẽ có đi.
——
Tôn Ngộ Không trong tay cầm Kim Cô Bổng, phóng khoáng tiêu sái đi ở phía trước.
Lục Trầm đi phía sau, nhìn mặt trời ngã về tây kéo dài cái bóng sau lưng hắn, cậu lặng lẽ vừa đi vừa đạp cái bóng của hắn. Cậu khi còn bé không biết đã từng nghe ai nói qua, nếu như liên tục đạp vào cái bóng của một người nào đó, vậy thì ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cái người đó.
Hết đạp rồi nhảy vừa ngẩng đầu lên liền thấy Đường Tăng đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình, Lục Trầm chột dạ lập tức đứng thẳng người, cảnh cáo hắn không được nghĩ lung tung: "Đường Đường."
Đường Tăng quay mặt đi chỗ khác, nhìn núi xanh nước biếc ở phía xa chậm rãi bước đi.
Lục Trầm mếu máo, lần nữa nhìn về phía ngài Đại Thánh trước mặt, tự cổ vũ tạo dũng khí cho bản thân, cuối cùng dũng cảm đi lên.
Đưa đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, ít nhất sau khi nói ra trong lòng sẽ không còn bối rối, suy sụp như vậy.
"Ngài Đại Thánh." Trong tay Lục Trầm cầm một cọng cỏ tùy tiện bức ở trên đường chọc phá Bạch Long Mã bên cạnh, khiến Bạch Long Mã thở phì phò mạnh mẽ kháng nghị, cậu cũng không còn tâm tư để quan tâm, trái tim đập bùm bùm quan sát ngài Đại Thánh đi bên cạnh.
Tôn Ngộ Không nheo mắt nhìn cậu.
Từ sau khi Lục Trầm biết mình thích Tôn Ngộ Không, thường xuyên sẽ vì một vài động tác nhỏ của hắn mà say đắm, cậu nghĩ chắc là cậu thật sự rất rất thích ngài Đại Thánh. Tuy rằng nhận ra hơi muộn, nhưng mình tiếp nhận cũng rất nhanh nha. Cho nên nhất định phải nhanh chóng bày tỏ, cho dù bị cự tuyệt cũng phải vắt óc tìm kế khiến ngài Đại Thánh giữ mình lại bên cạnh.
Cậu hít sâu một hơi: "Ngài Đại Thánh, ta có lời muốn nói với ngươi."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không dừng trên mặt cậu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà chau mày: "Làm sao vậy? Lại buồn ngủ ư?"
Bóng mới vừa bơm hơi lại cấp tốc xẹp xuống, Lục Trầm sụ mặt: "Trừ việc ngủ ra bộ ta không còn chuyện nghiêm chỉnh nào nữa sao?"
Tôn Ngộ Không: "Đói thì đi tìm Ngộ Tịnh, hắn luôn giữ lại đồ ăn cho Bát Giới, nếu ngươi muốn thì đòi hắn."
Làm sao có thể đến đòi chứ.
"Không phải, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Nếu không dùng một hơi để nói ra hết thì Lục Trầm không dám bảo đảm mình sẽ lại có dũng khí để nói lại lần nữa.
Cậu dùng đôi mắt tròn xoe trừng Tôn Ngộ Không, hét lớn: "Ngươi không được cắt ngang lời của ta, cũng đừng có lên tiếng, nghe ta nói là được."
Hiếm khi thấy cậu ngang ngược như vậy, Tôn Ngộ Không bị kinh hãi, híp mắt sờ càm rồi gật đầu: "Được, ngươi nói đi."
Lục Trầm nặng nề gật đầu, nhắm chặc hai mắt, ngay tại lúc cậu đã tích góp đủ sức mạnh kinh thiên địa quỷ thần khiếp, mở mắt ra.
"Ngài Đại Thánh, ta..."
Bạch Long Mã hắc xì một tiếng, bạch y vốn trắng nay lại lốm đốm.
Âm thanh chấn động đến điếc cả tai cách Lục Trầm không xa khiến cậu giật cả mình, hốt hoảng nhảy vào trong lòng Tôn Ngộ Không, trong tay tràn ngập nước mũi của đầu sỏ Bạch Long Mã.
"..." Tôn Ngộ Không có vẻ ghét bỏ dùng tay đẩy đầu cậu tách hai người ra, cái tay còn lại giựt cọng cỏ trong tay cậu vứt đi: "Còn bẩn hơn nữa không?"
Lục Trầm thật sự rất muốn khóc, cậu muốn tỏ tình, không ngờ bây giờ lại khó nhìn như vậy. Y phục bẩn thỉu, thậm chí còn bôi vết bẩn lên trên người ngài Đại Thánh, bây giờ nếu mà tỏ tình nhất định sẽ bị ăn đập.
Chút chuyện nhỏ này không làm khó được Tôn Ngộ Không, một câu khẩu quyết nhỏ chuyện y phục liền được giải quyết.
Đến khi Lục Trầm lần nữa cúi đầu, y phục đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng tâm tình của cậu! Cậu muốn tỏ tình phải cần có sự kích thích cùng dũng khí đó! —— người nào chịu trách nhiệm đây.
Tôn Ngộ Không cúi đầu: "Ngươi vừa rồi muốn nói gì với ta?"
Hiện tại ở nơi này thời cơ có vẻ không tốt, khí thế của Lục Trầm hoàn toàn sụp đổ, không muốn nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ lắc đầu: "Không có gì."
Tôn Ngộ Không giễu cợt: "Vậy mà dám bảo ngươi có chuyện quan trọng?"
"Ta đúng là có chuyện quan trọng!" Lục Trầm chống nạnh ngẩng mặt, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tôn Ngộ Không thì nhục chí bỏ qua một bên, không dám nhìn vào mắt hắn, sợ mình sẽ đắm chìm vào, "Ban nãy có chuyện quan trọng là thật."
Tôn Ngộ Không cũng không truy hỏi nữa.
Đôi mắt nhỏ của Lục Trầm ai oán nhìn về phía Bạch Long Mã, Bạch Long Mã vô tội chớp chớp