Chương 48: Hôn môi
Edit: April
Nửa đêm, Lục Trầm ngủ đến mơ mơ màng màng mơ hồ cảm thấy bản thân tựa như lạc vào một khu rừng nhỏ phủ đầy sương mù, mông lung trắng xóa một mảng, thậm chí không thấy rõ được cảnh vật trước mặt.
Tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng theo bản năng Lục Trầm biết được mình nhất định đã trúng chiêu, nhanh chóng cảnh giác nhìn một vòng khắp bốn phía, tạo tư thế phòng ngự không dám tùy ý di chuyển.
Ngài Đại Thánh từng nói qua, dù có chuyện đi nữa cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi mình.
Dưới chân cậu, hoặc là ở trên người nhất định có cấm chế, chỉ cần không di chuyển lung tung khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lục Trầm im lặng ngồi xuống, hai tay ôm lấy chân, muốn xua đuổi sự sợ hãi ra khỏi con tim.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không có.
Ngay tại thời điểm tinh thần của Lục Trầm căng thẳng đến mức muốn nổ tung, trong đầu liền truyền tới giọng nói kiều mỵ của Bạch Cốt Tinh.
"Lục Trầm, Lục Trầm ~ "
Lục Trầm bất ngờ ngẩng mặt lên, sắc mặt ngưng trọng: "Ngươi đang ở chỗ nào, có gan thì đi ra đây!"
"Đi ra? Ta đi ra rồi ngươi đánh thắng được ta sao, ngươi dám để Tôn Ngộ Không đánh ta sao?"
Nghe giọng hắn phách lối như vậy, Lục Trầm liền biết xong đời! Hắn cái gì cũng biết! Còn nắm được xương sườn mềm của bọn họ.
Lục Trầm bình tĩnh lại, định cùng hắn hảo hảo thương lượng: "Ngươi tới làm gì?"
"Làm gì? Nhiệm vụ ngươi chưa làm xong ta tất nhiên là đến để hoàn thành nhiệm vụ."
"Không được!" Lục Trầm bật thốt lên, cậu không thể để cho Bạch Cốt Tinh hoàn thành nhiệm vụ, một khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu liền trực tiếp thoát khỏi thế giới này trở về.
Giọng nói Bạch Cốt Tinh đứng đắn thêm hai phần: "Đây là nhiệm vụ cấp trên giao cho ta, ngươi tại sao không để cho ta hoàn thành, dù có cảm tình nhưng đến lúc đó người bị phạt cũng không phải ngươi."
Nếu như hắn cố chấp, Lục Trầm còn có thể kêu ngài Đại Thánh lấy phương thức khác để giáo huấn hắn một chút, nhưng hắn lại nói những lời như vậy, giống như mình đang cố tình gây sự, có thể ngài Đại Thánh...
Giọng điệu Lục Trầm mềm mỏng: "Không thể gia hạn thêm mấy ngày sao, dù sao trên đường thỉnh kinh cũng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, khi nào thỉnh kinh gần kết thúc sẽ đánh ngươi ba gậy, nha nha nha, hay đánh ta ba gậy cũng không được sao?"
"Không được."
Lục Trầm thậm chí còn dùng tới giọng điệu khẩn cầu, không nghĩ tới liền thẳng thừng bị cự tuyệt, miệng hơi mở hồi lâu mới phản ứng được hỏi ra tiếng: "Tại sao?"
"Diêm vương kêu ngươi chết canh ba, tiểu quỷ há có thể lưu ngươi đến canh năm?" Bạch Cốt Tinh cười nhạo.
Khuyên can mãi không chịu nghe, Lục Trầm càng sốt ruột: "Nhiệm vụ kia là của ngươi, tại sao hồi đó ngươi lại kéo ta vào."
Bạch Cốt Tinh cười hì hì: "Cấp trên chỉ quan tâm đến nhiệm vụ, chứ không quan tâm đến người hoàn thành nhiệm vụ, loại chuyện tìm nhân viên tạm thời tất nhiên đều được thông qua."
"Chậc chậc chậc, chẳng qua không nghĩ tới nhân viên tạm thời của ta lại vô trách nhiệm như vậy! !"
Lục Trầm thở hổn hển: "Cái gì mà nhân viên tạm thời chứ, ta bị ngươi kéo đến tìm chết thì có, những việc ngươi làm rõ ràng là trái với đạo đức!"
Bạch Cốt Tinh cười càng vui vẻ: "Ngươi lại đi nói đạo đức với yêu quái, nói thật với ngươi, những gian nan hiểm trở trên đường vốn là dùng để trui luyện Đường Tăng, chuyện đó vốn không quan hệ đến chúng ta, dẫu sao yêu quái có gan lớn bằng trời cũng không dám cùng thượng tiên đắc tội với ngài Đại Thánh, tiên nhân không dám, chuyện này cũng chỉ có thể đổ lên đầu chúng ta, ai bảo chúng ta không có quyền không có thế còn không đánh lại người ta, ngươi nói thử xem, nếu chúng ta cứ uất ức như vậy, bọn họ có thể bật đèn xanh cho chúng ta hay không, bất quá đèn xanh vẫn là đèn xanh, nếu bật nhiều quá, chẳng phải sẽ biến thành khu rừng rậm màu xanh sao?"
Bạch Cốt Tinh cũng từ thế giới hiện đại qua, cùng Lục Trầm trao đổi không có trở ngại, chỉ mấy câu nói thành công chọc tức Lục Trầm đến xém khóc.
Bất quá sau cùng vẫn nói được một câu hảo tâm: "Ngươi nhìn ngươi xem cho dù đây chỉ là công việc tạm thời nhưng ta cũng có thanh toán thù lao mà, hơn nữa ngài Đại Thánh thần thông quảng đại, chỉ là trong khoảng thời gian này chưa rãnh rỗi mà thôi, chờ sau khi hắn thỉnh kinh xong thì sẽ tự mình đến gặp ngươi."
Lục Trầm lại nổi giận: "Ngươi trả thù lao cái gì, chưa thông qua sự đồng ý của ta liền đem ta ném qua bên này, ta vẫn luôn không liên lạc được với ngươi, bây giờ cũng chưa thông qua sự đồng ý của ta liền trực tiếp đưa đi ta, ngươi nói xem nhân loại như ta có còn nhân quyền hay không."
"He he he, để ném ngươi qua đây ta cũng phải trả một cái giá rất lớn, chờ sau khi ngươi trở về ngươi xem thử chứng ngủ rũ của ngươi có còn không thì biết."
Lục Trầm kinh ngạc: "Ngài Đại Thánh còn không làm được vậy mà ngươi lại có thể trị hết."
Trong giọng nói của Bạch Cốt Tinh nghe được vài chỗ õng ẹo: "Ngài Đại Thánh đó là cái gì chứ, vậy mà nói lợi hại, những tiểu yêu như chúng ta không có bản lãnh thật sự hiển nhiên sẽ thích chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt, nói không chừng một lúc nào đó mấy cái kiến thức nhỏ này còn có thể cứu mạng chúng ta."
Dừng một chút, Bạch Cốt Tinh còn nói: "Lúc ngươi ở bên thế giới này, thì thế giới kia đối với ngươi liền bất động, như vậy tính ra, ta vẫn là người thua thiệt. Uổng công đưa ngươi tới, bây giờ nhiệm vụ lại do chính ta làm." Hắn âm thầm thở dài, "Bất quá ta cũng không dám động tới ngươi, dẫu sao hiện giờ ta chỉ cần ngài Đại Thánh đánh ta ba gậy, nếu động tới ngươi nói không chừng một gậy liền bị đập chết tươi."
Lục Trầm bắt được trọng tâm trong lời hắn nói, vui mừng trong bụng con ngươi đảo một vòng, lập tức phùng mang trợn mắt: "Không đâu, ta nhất định không để cho ngài Đại Thánh đánh ngươi."
Bạch Cốt Tinh cười hắc hắc: "Ngươi đây mới gọi là có không đạo đức, ta nếu không làm được việc đến lúc đó bị phạt thì tính lên ai?"
Lục Trầm chột dạ, con ngươi xoay vòng, tuy nói là khẩn cầu nhưng vẫn có chút cố chấp không buông: "Trễ một chút, trễ một chút nữa thôi..."
Xung quanh bốn phía bỗng nhiên nổi lên âm phong, Lục Trầm cảm giác gió lạnh không ngừng từ cổ, bên hông, mắt cá chân chui tận vào trong lỗ chân lông, li ti dầy đặc giống như băng châm đâm cả người cậu phát đau, không bao lâu toàn bộ cơ thể đều run rẩy.
Cậu cắn chặt răng không nói ra được câu nào, cậu biết mình thật ra đang ngủ, chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại, ngài Đại Thánh sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, không sao đâu, ngài Đại Thánh đã từng cam đoan với mình, sẽ không có chuyện gì.
Trong miệng Lục Trầm thầm nỉ non, môi khẽ mở, cậu nắm chặt tay thành đấm, móng tay cơ hồ muốn khảm vào lòng bàn tay của mình, nhưng lại không có cảm giác gì cả.
Cậu nghiến răng, đang chuẩn bị hung hăng nhéo mình cho tỉnh, không nghĩ tới trên cổ tay lại bị một bàn tay lạnh lẽo gầy trơ cả xương nắm lấy, trong lòng giật mình nhất thời la lên, mang theo mấy phần thê lương cùng khẩn cầu: "Bạch Cốt Tinh, ngươi đừng động đến ta, ta cầu xin ngươi."
Phản ứng đầu tiên của Lục Trầm chính là nghĩ Bạch Cốt Tinh muốn mang mình đi, vội vàng tập trung sinh lực vùng vẫy kháng cự, giật mình đột nhiên tỉnh giấc, lại không nghĩ tới đây không phải là mộng, nguyên lai mình thật sự bị Bạch Cốt Tinh kéo đi.
Không có Ngài Đại Thánh ở bên người, bên chân chính là cái vòng an toàn nhìn thấy lúc ban ngày, chẳng biết mình từ khi nào đã ra khỏi vòng.
Lục Trầm gắng sức vùng vẫy, Bạch Cốt Tinh dường như không nghĩ tới cậu giữa đường sẽ tỉnh lại, nhưng bởi vì tu vi của Lục Trầm quá yếu, hoàn toàn không có ưu thế, Bạch Cốt Tinh nhấc tay mang Lục Trầm bay lên trời rời đi.
Còn chưa chờ Lục Trầm kêu thành tiếng, từ xa xa đã nhìn thấy ngài Đại Thánh khí thế hùng hổ cầm Kim Cô Bổng từ trên trời hạ xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười yên tâm, nghiêng mặt lại thấy khóe miệng Bạch Cốt Tinh cũng lộ ra nụ cười giống y, trong lòng Lục Trầm trầm xuống, xong đời rồi.
Mục đích cuối cùng của hắn vốn không phải dẫn mình đi.
Tuyệt đối không thể để cho ngài Đại Thánh đánh Bạch Cốt Tinh.
Lục Trầm cũng không biết khí lực từ đâu ra,