Chương 8: Đồng ý đi thỉnh kinh
Edit: April
Nói về lúc Tôn Ngộ Không đằng vân giá vũ [1] rời khỏi, Lục Trầm ai ôi một tiếng không kịp phủi mông, hốt hoảng bò dậy, chạy theo phía dưới đám mây: "Ngài Đại Thánh, ngài khoan đi đã, chúng ta thương lượng lại đi ha a a a a."
[1] - đằng vân giá vũ: cưỡi mây đạp gió
Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm rạn nứt, khắp nơi trên mặt đất đều là khe nứt vách thẳng đứng, Lục Trầm bước hụt, bỗng nhiên mất thăng bằng ngã xuống.
Đang lúc hoảng loạn không biết từ lúc nào trên tay đã nắm chặc một mảnh ống tay áo, đợi đến khi người kia mang mình vững vàng đáp xuống mặt đất bằng phẳng. Cậu mới dè đặt mở mắt ra, lập tức mặt mày tươi tắn nở ra nụ cười ngốc nghếch: "Đại Thánh, ta biết ngài sẽ không bỏ đi... Ọc." Một búng máu theo khóe miệng chảy ra.
Tôn Ngộ Không mặt không biểu cảm trên người móc ra một viên đan dược qua loa nhét vào trong miệng cậu: "Ngươi muốn đi thỉnh kinh?"
Cỏ cây xanh hương, Lục Trầm chép miệng thực ra cũng không khó ăn, nhìn một cái liền biết đây là hàng tốt của tiên nhân, không giống mấy cái thứ kim loại nặng trong nhân gian [2], nhưng mà mùi máu tanh trong miệng hơi nặng.
[2]: đan dược đọc là dān yào, đạn dược đọc là dàn yào. Ở đây tác giả đang nâng cao sự tốt đẹp của đan dược (theo sự tự suy đoán của tui, chắc vậy).
Cười hì hì lau máu, nói: "Không phải đâu." Ta làm gì muốn đi chứ, đường xá xa xôi, còn đụng phải không ít yêu quái, cá nhân ta thì thích ở nhà ngủ, nếu không phải không còn cách nào khác thì.
Tôn Ngộ Không chỉ vào Đường Tăng: "Ngươi muốn ta đi cùng hắn." Vậy ngươi có đi theo ta không.
Lục Trầm do dự, không dám nhìn vào đôi mắt của Tôn Ngộ Không, chột dạ, vặn xoắn vạt áo: "Kỳ thực cũng không phải, lời Quan Tự Tại Bồ tát [3] nói, ngài Đại Thánh nghe thử một chút đi."
[3] - Quan Tự Tại Bồ tát: là tên gọi khác của Quan Thế Âm Bồ Tát.
Ngươi phải đi thỉnh kinh thì ta mới về nhà được.
Mình vui vẻ trên sự đau khổ của Đại Thánh như vậy có vẻ không được tốt lắm, Lục Trầm vô cùng bối rối, cắn môi, cậu thực sự muốn về nhà.
Một mảnh yên lặng, Lục Trầm nắm chặc một góc đỏ vàng của tay áo, rất sợ hắn lại vô cớ biến mất.
Một lúc lâu sau.
"Được."
Lục Trầm ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng mặt.
Tôn Ngộ Không đứng lên, nhìn Đường Tăng: "Quan Tự Tại Bồ tát đã nói với ngươi như thế nào?"
Đường Tăng sững sốt, chợt mỉm cười, mở miệng nói: "Thỉnh kinh đường xá gian khổ, thạch hầu kia cùng phật pháp hữu duyên, ngươi có thể thu hắn làm đồ đệ, cùng nhau đi tây thiên."
Tôn Ngộ Không suy nghĩ chốc lát, toàn thân màu đỏ quỳ xuống, đối với Đường Tăng xá bốn lạy: "Sư phụ, chúng ta đi thôi."
Cứ như vậy liền thông quan? Lục Trầm có chút không dám tin, ngài Đại Thánh từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy.
Không phải rõ ràng đã cự tuyệt sao, cậu nháy mắt nhìn ngài Đại Thánh đang "hoạt động tự do" ở trước mặt, dường như cậu vẫn chưa kịp phục hồi trong sự vui mừng khi nãy.
Sự vui mừng ngày một tăng khiến cậu nhảy cỡn lên, ôm lấy Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, quá tốt rồi, ngài cuối cùng cũng thoát khỏi đây, còn có thêm một vị sư phụ, còn có ta, sau này muốn nói chuyện thì cứ nói, không cần phải cô đơn một mình nữa."
Tôn Ngộ Không không chút lưu tình cách xa cậu.
Đường Tăng cũng không che giấu được sự vui sướng trên mặt, hắn tuy chưa từng nghe qua danh hiệu Đại Thánh, nhưng nghe vị tiểu huynh đệ này nói thì có vẻ người đồ đệ mới thu này bản lãnh cũng không nhỏ, cong cong khóe miệng ôn hòa hỏi: "Tốt, vi sư vẫn còn chưa biết tên ngươi ."
Tôn Ngộ Không nhấc chân đi về phía trước, gương mặt trang nghiêm cao lãnh, cùng với diện mạo thật không hoà hợp.
Lục Trầm theo sau lưng líu ríu, giúp Đường Tăng giải đáp thắc mắc, thuận tiện giúp ngài Đại Thánh tăng độ hảo cảm đổi với vị sư phụ mới: "Tôn Ngộ Không, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không."
Dừng một chút, cậu nhướng mắt vỗ ngực nhỏ của mình: "Ngài nếu có gì muốn hỏi thì có thể tìm ta, liên quan tới ngài Đại Thánh ta cái gì cũng biết." Cậu đã xem qua Tây Du Ký mấy chục lần, chuyện về Tề Thiên Đại
Sau đó cười toe toét, lập tức nhảy cà tưng đi theo sau Tôn Ngộ Không, giống như cái đuôi không cắt đứt được, như cũ ríu rít thậm chí còn trêu chọc Tôn Ngộ Không mặt đen thỉnh thoảng lên tiếng.
Một người băng lãnh, một người nhiệt tình. Tổ hợp dị thường nhưng lại hài hòa.