Bầu không khí trong từ đường nhất thời đông cứng lại, còn trưởng thôn thì mặt trầm như nước:
-Làm sao, Lý Nhị lang, ngươi bất mãn sắp xếp của ta sao?
-
Ở bên kia mấy tên lưu manh vô lại đã bắt đầu làm nóng người, tên cầm đầu bị bệnh chốc đầu còn cầm sẵn một cái dao đốn củi ở trong tay.
Những lão nhân khác hoặc là nhắm mắt lại, hoặc là khuyên nhủ:
-Tiểu Nhị, không nên giận hờn.
-Trứng chọi đá.
-Lưu quản sự đã hứa nếu ngươi đi làm trong trang, hắn sẽ tính thêm tiền công cho ngươi, cũng đỡ phải lo miếng cơm ăn.
Lý Thanh Sơn hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, không biết làm sao đành phải đi ra từ đường, khi đi ra khỏi cửa còn bị tên bị bệnh chốc đầu đẩy một cái, suýt chút nữa té ngã, khiến đám người phía sau cười to.
Trên đường lại gặp phải bà cốt, mụ tự đắc nở nụ cười:
-Mối họa, mối họa, nếu như hiện tại ngươi dâng lễ vật lên tặng thần, thì nó sẽ bị đuổi đi đấy.
-
Lý Thanh Sơn trở lại bên trong căn nhà mới xây ở dưới chân đồi Ngọa Ngưu, ngã người lăn ra giường, trong lòng không có nửa điểm vui mừng.
Mặt trời chiều về tây, sắc trời dần hôn ám, tiếng gà gáy chó sủa tắt dần, thôn trang lại khôi phục sự yên tĩnh.
Thanh Ngưu từ ngoài cửa thong thả đi vào, Lý Thanh Sơn đứng thẳng người dậy, vừa muốn mở miệng, Thanh Ngưu đã nói trước:
-Những gì ngươi vừa trải qua ta đều thấy, nhưng ta không muốn giúp ngươi.
-Ta cũng không cần huynh giúp, ta cũng không để ý tới mẫu mẫu ruộng kia, chỉ là ta...
-Nuốt không trôi cơn giận này?
-Đúng thế.
-Thiên hạ không phân trắng đen, có nhiều việc thị phi điên đảo! Đừng nói ngươi chỉ là một người phàm nho nhỏ mà phải nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả là những vị Tiên, Phật, Đại Thánh pháp lực ngút trời, cũng có khi phải chịu oan ức nhục nhã nhục, một chút khuất tất của ngươi có đáng là gì?"
Lý Thanh Sơn trừng hai mắt:
-Nhưng ta không nhịn được.
Hắn đột nhiên lại nghĩ tới thanh đoản đao.
Thanh Ngưu trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu, chợt cười to lên:
-Được, được, được, không nhịn được là tốt rồi! Đại trượng phu khi làm việc, vui sướng ân cừu đều phải rõ ràng. Nợ người khác một bữa cơm phải đền, mối thù nhỏ cũng phải báo! Vốn ta tưởng những năm gần đây ý chí của ngươi đã bị hao mòn, nhưng không ngờ trong lồng ngực ngươi vẫn còn có chút khí chất nam nhi, cũng chỉ có như vậy, mới xứng đáng để ta dạy dỗ.
Lý Thanh Sơn ngẩn ra rồi nói:
-Huynh đang khảo nghiệm ta?
Thanh Ngưu hơi thở phì phò nói:
-Đây cũng tính là thử thách sao? Chẳng qua là một chút khởi đầu của con đường mà tiểu tử ngươi phải đi thôi.
-Con đường nào?
Lý Thanh Sơn không rõ ý nghĩa.
-Trên đời có ngàn vạn con đường, có kẻ chỉ biết nuốt giận vào bụng giữ bo bo ình, cũng có người dám cầm kiếm lên giết người thành nhân. Mỗi lựa chọn đều là một đạo lý, một con đường riêng. Có người nói, yêu có yêu đạo, thần có thần đạo, quỷ có quỷ đạo, mỗi đạo đều có sự vẻ vang riêng, lại có cái dở riêng...
Lý Thanh Sơn nghe Thanh Ngưu không ngừng nói về "Đạo", đầu óc choáng váng, lẽ nào huynh muốn hát một khúc về "Đạo, đạo và đạo" cho ta nghe sao? Sau khi nghe ra manh mối, hắn ngắt lời nói:
-Ta tự cầu đạo của ta?
Thanh Ngưu trước tiên lắng nghe sau đó vui mừng nói:
-Ngươi đã hiểu rõ rồi, không sai, đại đạo có cả ngàn vạn, chúng ta phải tự cầu đạo của chúng ta.
Không biết nó lấy từ nơi nào ra một cái hồ lô lớn, hồ lô tự động bay vào trong tay Lý Thanh Sơn:
-Nếu ngươi không chịu nuốt giận vào bụng, thì ta sẽ dạy ngươi một cách không cần nhẫn tâm, im hơi lặng tiếng xử lý được nỗi giận này.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy hồ lô trong tay mình nặng trình trịch, dường như có chất lỏng lắc lư ở trong đó, mở ra nút hồ lô, một luồng hơi rượu kéo tới.
Lý Thanh Sơn cười khổ, sau khi ăn thịt, thì là uống rượu sao? Có vẻ như hợp tình hợp lý vô cùng, nhưng có đạo lý nào nói rằng tu hành là phải dựa vào hai thứ này sao? Nếu như ăn thịt uống rượu có thể thành tiên, thế chẳng phải nói người có tiền đều sẽ thành tiên à, chẳng lẽ tiên nhân đều là hạng giá áo túi cơm?
Thanh Ngưu chỉ nói tám chữ:
-Thịt cường thể phách, rượu cường tráng tâm cân. (Thịt cường hóa thân xác, rượu làm khí phách con người mạnh mẽ hơn)
Lý Thanh Sơn cắn răng một cái, hơi ngửa đầu, ục ục ục ục uống từng hơi, tuy rằng đây chỉ là rượu đục trong thôn, nhưng uống nguyên cả một hồ lô rượu vào bụng, hắn cũng cảm thấy trời đất bắt đầu quay cuồng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thanh Ngưu, chẳng lẽ muốn hắn mượn rượu tiêu sầu?
-Đi giết người đi, ta sẽ dạy ngươi tu hành.
Thanh Ngưu nói cực kỳ bình thản, như là đang nói chuyện gì đó rất bé nhỏ không đáng để, dứt lời thì nằm ngủ.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau lưng bay lên, trong lúc giật mình hắn phát hiện, trước mắt cũng không phải Lão Ngưu cùng hắn lao động suốt mười mấy năm nay mà là một con trâu thành tinh chân chính, nó muốn truyền thụ đạo pháp ình, tuyệt đối không phải những tiên phật chi đạo ôn hòa bổ dưỡng, mà là yêu ma chi đạo hung ác bá đạo.
Nó đã không dạy hắn bất kỳ thần thông hay công pháp gì, mà chỉ để hắn ăn thịt, uống rượu, bây giờ còn sai hắn đi giết người.
Thật sự phải đi giết người sao? Từng khuôn mặt hiện lên ở trước mắt hắn! Hắn hận những người này, hận không thể giết hết bọn chúng, thế nhưng hắn biết mình không dám làm như thế, Thanh Ngưu cũng nhìn thấu điểm này, cho nên mới muốn hắn rượu để nâng cao lòng can đảm.
Chẳng lẽ đây là lễ bái sư?
Hồi tưởng nhưng tao ngộ ngày hôm tao ngộ, cảm giác say rượu thật là lâng lên, lửa giận bùng lên, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cúi đầu:
-Giết ai?
-Đây là việc của ngươi! Cũng nói trước cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi, cũng sẽ không cứu ngươi, ta chỉ là một con trâu già bình thường.
Tối nay ánh trăng sáng vằng vặc, ở trên mặt đất nổi lên một tầng sương trắng. Lý Thanh Sơn một mình đi trên lớp sương trắng đó, chỉ cảm thấy trăng tròn ở trên đỉnh đầu sáng chói mắt, hận không thể gọi mây đen đen đến để che khuất nó.
Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, tiếng bước chân lay động của Lý Thanh Sơn vang lên trong đêm tối, trong lòng hắn hoàn toàn mơ hồ.
Đi tới trước cửa phòng, từ trong phòng truyền đến tiếng người ồn ào, Lý Thanh Sơn nghe rõ ràng, chính là mấy tên lưu manh hôm nay có mặt trong từ đường. Hắn ngồi xổm xuống dưới chân tường dán tai sát vách, lắng nghe bọn họ nói cái gì.
-Ngày hôm nay bữa rượu này có được thật dễ dàng, chẳng qua là chuyện trong từ đường diễn ra êm xuôi, Lưu quản sự mới thưởng nhiều như vậy.
Lý Thanh Sơn chỉ cần nghe thoáng qua đã nhận ra thanh âm này, là tên họ Lưu bị bệnh chốc đầu, trong thôn vốn nổi tiếng lưu manh vô lại, cả ngày du thủ du thực trộm gà bắt chó. Tính tình của y rất hung ác, trên người thường mang theo một cái dao đốn củi, người trong thôn đều phải sợ y, ngay cả khi bắt được y trộm đồ, cũng không dám làm gì y cả, mấy tên lưu manh khác cũng lấy y làm đầu lĩnh.
-Việc này đều nhờ vào uy phong của đại ca, đại ca không thấy tiểu tử kia bị doạ đến nỗi mặt mũi trắng bệch sao?
Trong phòng có một trận cười vang.
Lý Thanh Sơn cũng không biết sắc mặt của mình lúc đó như thế nào nữa, nhưng hiện tại thì tất nhiên là đỏ chót, cảm giác say rượu lẫn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
-Đáng tiếc là