- Đại sư huynnh bớt giận, Đại sư huynh bớt giận!
Lý Long cố gắng khuyên ngăn, Đại sư huynh lại nắm lấy hai bả vai y, giống như bắt lấy một con gà, ném sang một bên, tung một quyền về phía Lý Thanh Sơn.
- Vương Lỗi, dừng tay!
Lưu Hồng quát một tiếng, nắm đấm của Đại sư huynh kia dừng ngay trước mặt Lý Thanh Sơn. Y vội kêu lên:
- Sư phụ, để đệ tử giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học!
Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng chán ghét:
- Vốn ta chỉ muốn hỏi thăm các ngươi một chút chuyện. Nếu các ngươi bận rộn như vậy, ta xin phép cáo từ trước!
Có sao thì nói vậy, cần gì phải giả bộ nọ kia làm gì.
- Tiểu tử, cái mạng nhỏ của ngươi sắp không giữ được nữa rồi.
Quả nhiên, Lý Thanh Sơn dừng lại:
- Hả, nói vậy là có ý gì?
Lưu Hồng nói:
- Người của Hắc Phong trại đang tìm ngươi ở khắp nơi. Ngươi không lo đi ẩn nấp, lại còn dám xuất đầu lộ diện. Ngươi phải chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa.
Lý Thanh Sơn cau mày:
- Theo như lẽ thường, ta phải mời ngài giúp đỡ. Ta phải làm như thế nào mới có thể thoát được kiếp nạn này?
- Chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập dưới trướng của Thiết Quyền môn, lão phu tự có biện pháp giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi.
Thì ra đây là mục đích của Lưu Hồng. Thiết Quyền môn thật ra chỉ mới là bang phái chứ không phải môn phái, không yêu cầu tất cả mọi người trong bang phải là môn đồ đệ tử. Lý Thanh Sơn tuổi còn nhỏ mà đã biểu hiện ra thực lực cùng thiên phú, đủ để cho bất kì ái trong giang hồ cũng phải động tâm.
Nhưng, thân là một nhân vật lão làng đã thành danh ở gianghồ, Lưu Hồng không đời nào hạ mình, mời Lý Thanh Sơn gia nhập. Có lẽ phải đánh phủ đầu trước, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng. Sáu đó mới dần khuyên nhủ, thu thập hắn, cho hắn thấy viễn cảnh tươi sáng khi gia nhập Thiết Quyền môn, để rồi cuối cùng, hắn phải cam tâm tình nguyện, cúi đầu xin gia nhập.
Nhưng, vì Lý Thanh Sơn vô lễ, ông ta cũng muốn chọc giận hắn:
- Nhưng bây giờ, lão phu đã thay đổi chủ ý rồi.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ giết mười mấy tên mao tặc với một gã Đương gia của Hắc Phong trại, là ngươi đã trở thành một đại nhân vật sao?
Lý Thanh Sơn nói:
- Vậy thì tốt quá! Nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ trước.
- Đứng lại cho ta!
Lưu Hồng rốt cuộc cũng cử động. Bất động thì thôi, vừa cử động đã giận dữ, la hét như điên, nhảy ra một bước, bước tiếp theo đã đến trước mặt Lý Thanh Sơn.
Lông mao trên người Lý Thanh Sơn dựng đứng lên, cảm giác y như là bị một con mãng thú hung ác để mắt tới, bản năng sinh ra cảnh giác, khẽ cười nói:
- Cuối cùng vẫn là người trong giang hồ, văn không dùng được thì sẽ đến lúc dùng võ.
- Nhận một quyền của lão phu!
Mặc dù Lưu Hồng muốn chiêu mộ Lý Thanh Sơn, càng không muốn đối địch với hắn, nhưng, một tiểu bối mà lại dám vô lễ với lão ta như vậy, không thể không giáo huấn một chút. Có lẽ, hắn cho rằng Đại đương gia Hùng Hướng Võ và Tam Đương gia của Hắc Phong trại đã là cao thủ, nên mới dám phách lối như vậy. Phải để cho hắn thấy, thực lực của Nhị Lưu cao thủ và Tam lưu cao thủ chênh lệch nhau xa đến mức nào.
- Khoan khoan!
- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?
Lưu Hồng trầm giọng hỏi. Đại sư Huynh, Vương Lỗi chắp tay, hô lên:
- Sư phụ thần uy!
Rồi dùng ánh mắt cười nhạo, nhìn Lý Thanh Sơn.
Các môn đệ khác cũng đồng thanh hô lớn:
- Môn chủ thần uy!
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta từng để cho Lý Long đánh trước ba quyền.
Lưu Hồng nheo mắt lại, toát ra sat khí nguy hiểm:
- Đó là một liệt đồ võ công thấp kém thôi. Thế nào, ngươi cũng để cho lão phu đánh trước ba quyền sao?
- Không!
Sắc mặt Lưu Hồng không còn hòa khí, Lý Thanh Sơn Vội nói tiếp:
- Dù sao người cũng đã là một lão nhân gia, ta sẽ chấp ngươi mười quyền!
Đại sỉ đại nhục! Trong đầu Lưu Hồng chỉ có bốn chữ này, bây giời ông ta đã thực sự động sát tâm:
- Vậy thì đến đây đi!
- Khoan khoan!
- Ngươi còn muốn như thế nào?
- Lưu lão anh hùng dù sao cũng là một nhân vật giang hồ, nổi danh đã lâu, quyền này không thể cho không!
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút:
- Một quyền là mười lượng bạc, không quá đắt đúng không?
‘Ta với ông không thù không oán, cùng ông đánh một trận , nếu có thắng cũng chẳng có một đồng lợi tức nào, mà tự nhiên lại có thêm mấy kẻ thù không đâu. Đúng lúc đang không có tiền mua binh khí, phải nghĩ cách kiếm một chút. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một thân thần thông này là có thể dùng được.’
Hắn đã hoàn toàn chọc giận Lưu Hồng. Dám đánh đồng ông với đám tạp kĩ giang hồ, mua vui trên đường phố sao? Cố nén tức giận, ông ta cười nói:
- Được được được, ta chỉ sợ ngươi không còn mạng để nhận!
Lý Long cuống