Thanh Ngưu cũng không nhiều lời nữa, đợi cho Lý Thanh Sơn quay người đi mới mở miệng nói:
- Lúc trở về ngươi có thể luyện thêm ‘Hổ Ma Luyện Cốt quyền’. Nếu chỉ luyện ngưu không luyện hổ thì sẽ không thể coi là một thần thông hoàn chỉnh được.
Lý Thanh Sơn khựng người lại một chút nhưng cước bộ không vì thế mà dừng lại. Cho dù con đường này dẫn đến đâu, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ quay đầu lại. Là vì chính bản thân hắn, cũng là vì đưa bé trước mặt này.
Thanh Ngưu dồn toàn lực chú ý, tập trung nhìn biểu hiện của Lý Thanh Sơn, dạy cho Tiểu An ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ cũng là để tiện cho Lý Thanh Sơn. Chẳng lẽ ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ mà nó dạy cho Lý Thanh Sơn, cũng chỉ là một loại thần thông vụng về bất nhập lưu sao?
Lý Thanh Sơn ở Hắc Phong trại thu thập chiến lợi phẩm, Tiểu An cũng bước từng bước đi sau lưng hắn. Hắn tìm thấy một kho lương thực lớn, tất cả lương thực trong kho đều là cướp từ các thôn trang quanh vùng, để chuẩn bị ùa đông sắp tới. Không biết có bao nhiêu bình dân bách tính vì đống lương thực này mà chết vì đói rét.
Sau đó, hắn còn tìm được một kho trang bị, chứa đầy đủ các loại tạp vật cùng với binh khí. Trong kho chủ yếu là thịt muối và rượu, binh khí cũng chỉ là các loại binh khí tầm thường, không thể so sánh với Phi Long kiếm trong tay hắn. Tìm đi tìm lại cũng không thấy bảo khố ở nơi nào, cuối cũng trong các phòng của đương gia hắn lại tìm được không ít bạc vàng, ngân phiếu.
Hắc Phong trại chiếm đóng ở Khánh Dương thành này nhiều năm, tích lũy được không biết bao nhiêu vàng bạc tài bảo, chắc chắn phải có cơ quan mật để cất giấu. May là có Tiểu An cẩn thận, phát hiện ra một cơ quan rất kín đáo trong phòng Hùng Hướng Võ, thận trọng xoay chuyện cơ quan, một cánh cửa bí mật hiện ra.
Sau cánh cửa đó, kim ngân khí, châu quang bảo khí tỏa ra mãnh liệt, làm người ta chói mắt. Một chiếc hộp gỗ đựng một xấp ngân phiếu, ước chừng phải trên vạn lượng, nhưng thứ trân quý nhất, chính là những bức phù mà hắn không biết gọi tên kia.
May là Lý Thanh Sơn cũng có chút hoa mắt, hắn tiện tay cầm một món đồ lên, ngắm cả nửa ngày mới hiện ra vẻ thán phục. Cả đời hắn cũng chưa từng nhìn qua nhiều vàng bạc tài bảo như vậy. Nhưng hắn đi tìm cả một vòng cũng không tìm thấy một bức phù nào khác. Lại nghĩ đến, nếu có thứ đồ tốt như vậy, chắc chắn Hùng Hướng Võ sẽ để bên người để làm đòn sát thủ, sẽ không để nó làm cảnh ở chỗ này, hắn không khỏi có chút tiếc nuối.
Tiểu An cũng không để ý đến những thứ châu báu kia mà đi tới một chiếc bình sứ lớn có đựng mấy bức vẽ. Nó lấy ra một bức vẽ để xem xét, không phải chỉ là xem cho vui mà là nghiêm túc quan sát. Chỉ có điều, vừa nhìn vào bức vẽ, nó đã thẳng tay vứt xuống, có lẽ là nhận ra đó là đồ giả.
Lý Thanh Sơn tiến về phía trước, nhìn những bức họa kia. Đều là vẽ phong cảnh sơn thủy, chim chóc hoa lá, không thì là mấy bức thư pháp cổ quái, mười chữ có đến chín chữ không hiểu. Dù sao cũng có vẻ là đồ cổ, không có gì khác biệt lắm.
Hắn chợt nhớ ra, ở thế giới này mình cũng coi là mù chữ, ở trong sơn thôn cũng không có cơ hội học tập, cũng không cần học để làm gì. Sợ rằng mấy chữ này cũng không hiểu được bao nhiêu, nếu có cơ hội cần học thêm một chút. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ngạc nhiên:
- Nhóc xem hiểu những thứ này?
Tiểu An gật đầu một cái. Mặc dù miệng không thể nói, nó hướng về phía Lý Thanh Sơn khua khoắng một hồi. Lý Thanh Sơn nhanh chóng hiểu ra, thì ra Tiểu An sau khi luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’, nhập vào xương cốt, bỗng nhớ ra rất nhiều thứ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Xem ra chẳng mấy nhóc sẽ nhớ ra nhà mình ở đâu. Nhóc còn nhỏ tuổi mà đã biết thưởng thức thư họa, nhất định là con nhà học giả, nói không chừng không chỉ là nhà giàu sang bình thường.
Nghe Lý Thanh Sơn nói vậy, Tiểu An lại rất mơ hồ. Mặc dù nó ngây thơ đến mấy cũng hiểu, với dáng vẻ này của nó, ngay cả có nhớ ra, tìm được về đến nhà thì có thể gặp được người nhà sao?
Lý Thanh Sơn an ủi:
- Yên tâm đi, ta sẽ có cách. Nhóc sẽ nhanh chóng khôi phục được hình