-Cảm tạ các vị đã gấp rút tiếp viện!
Lý Thanh Sơn nhìn về phía Diệp Đại Xuyên, Hoàng Bệnh Hổ, Lưu Hồng để gửi lời cảm ơn tới từng người, cho dù họ có tâm tư khác hay không thì trợ giúp vẫn là trợ giúp. Mà để báo đáp lại họ chính là kho lúa, kho để hàng hoá, và kho binh khí còn lại của Hắc Phong trại.
Về phần kho bảo khố kia vốn cực kỳ bí ẩn, nhưng sau khi bị lửa lớn thiêu đốt một hồi, thì cửa ngầm cũng đã cháy khét, như lại không có cách để đi vào, cũng chỉ có thể rời khỏi phế tích, tìm đúng vị trí, dùng cách cứng rắn mở ra.
Còn đại quân đi trừng phạt đám loạn tặc thì người người đều mặt mày hớn hở, thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vốn còn lo lắng trận này chắc phải liều mạng cùng đám sơn tặc ở núi Hắc Phong, nhưng bây giờ có thể không đánh mà thắng, lại không bị thương chút nào mà vẫn thu được chiến lợi phẩm, thực sự là quá tốt đẹp, trở lại còn có thể khoác lác với những người khác.
Diệp Đại Xuyên, Hoàng Bệnh Hổ, Lưu Hồng và Lý Thanh Sơn đứng chung một chỗ, xem mọi người vận chuyển vật phẩm, mà thái độ của mấy người kia dường như để cho Lý Thanh Sơn dẫn đầu.
Lý Thanh Sơn ngoại trừ hồ lô rượu ở bên hông và Phi Long kiếm trên lưng như thường lệ, thì hiện tại hắn đã có thêm một lọ sứ và một bức tranh dạng cuộn trục.
Thứ chứa bên trong lọ sứ tất nhiên là Tiểu An, nó một hơi thu thập được nhiều máu huyết của bọn sơn tặc như vậy, cũng cần chút thời gian để tiêu hóa hấp thu. Còn cuộn tranh kia có phẩm chất linh khí là do hắn đạt được, bởi vì thư pháp ở trong đó, có thể phát kiếm khí, nên hắn đặt tên là Thảo Tự Kiếm Thư.
Hai món đồ này, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của ba người, nhưng hắn không nói nên ba người bọn họ cũng không ai lên tiếng hỏi, cho dù đó là cái gì đi nữa, thì cũng là chiến lợi phẩm của hắn, chắc chắn sẽ không chia cho người khác.
Lý Thanh Sơn nói:
-Thương thế của Liệp đầu vẫn chưa khỏi, không cần gấp gáp như thế đâu!
Hoàng Bệnh Hổ nói:
-Yên tâm đi, ta xuống đao rất cẩn thận, sẽ không biến thành tàn tật đâu.
Lý Thanh Sơn ngẩn ra, sau đó cười to:
-Quả nhiên là người từng trải.
Lòng người phức tạp, bởi vì tình mà động, bởi vì lợi mà biến, trong thật có giả, trong giả có thật, ân oán thị phi, cho dù tính toán chi li cũng sẽ không biết rõ vì vậy không nên tính toán gì nhiều ệt, khi tương phùng thì nở nụ cười, mọi ân thù đều có thể giải quyết.
Hoàng Bệnh Hổ cũng cười ha ha, rồi đột nhiên thu lại nụ cười:
-Chẳng qua điều khó xử vẫn còn ở phía sau!
Tiểu Hắc đi lên phía trước, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng hiện giờ gã lại thực đại lễ với hắn,
-Là ta có lỗi với ngươi.
Tình cảnh ngày hôm nay này, triệt triệt làm cho gã để chấn động, người như vậy, nếu như trở thành kẻ địch của Lặc Mã trang thì sẽ khủng bố cỡ nào.
Lý Thanh Sơn vỗ bờ vai của gã, đi ra ngoài Hắc Phong trại:
-Trời cũng sắp sáng rồi!
Nơi chân trời đã dâng lên từng ráng hồng ở ngoài, phía đông đã tràn ngập ánh sáng sáng, lửa lớn cũng đã dần dần tắt.
Lý Thanh Sơn chợt dừng bước:
-Đúng rồi, Liệp đầu, cái tên Hổ Xuống Núi này là do huynh truyền ra ngoài sao?
-Có lẽ là thế?
Hoàng Bệnh Hổ không nghĩ hắn sẽ nói tới vấn đề này.
Lý Thanh Sơn nói:
-Có thể sửa một chút được không?
Hoàng Bệnh Hổ ngẩn ra, sau đó cười khổ, cái biệt danh này đã được lưu truyền trong miệng người giang hồ, chẳng qua đúng lúc y nghe được nên nói cho hắn, nào có tư cách thay đổi.
Lý Thanh Sơn còn không biết, rất nhanh hắn đã có một tên gọi mới.
Hắc Hổ, Hắc Hổ Lý Thanh Sơn.
Cuối cùng thì Diệp Đại Xuyên cũng không thể tìm được bảo khố của Hắc Phong trại, làm y cứ cảm thấy tiếc não ruột, nhưng trên mặt lại không có chút biến sắc, ánh mắt tình cờ bắt gắp ánh mắt của sư gia, đều có vẻ cực kì hưng phấn,
-Công lớn rồi, lập được công lớn rồi!
Mặc dù là Lý Thanh Sơn một mình gây nên chuyện này, nhưng Lý Thanh Sơn lại là bộ đầu dưới trướng y, nên khi việc này được báo lên trên thì không thể thiếu công lao của Huyện lệnh. Vẻ mặt của y lúc này chắc là đang tưởng tượng đến việc em rể của mình sẽ ban thưởng ình như thế nào đây.
-Ha ha ha ha, mấy đời Tri huyện đều không thể bình định được Hắc Phong trại, thế mà lão tử vừa mới lên nhận chức đã có thể quét sạch bọn chúng.
Diệp Đại Xuyên cười ha ha rồi vỗ mạnh bả vai của Lý Thanh Sơn:
-Đương nhiên đây đều là công lao của Lý bộ đầu, ta nhất định sẽ dâng biểu lên Tri phủ đại nhân, cũng chính là em rể của ta, khen ngợi công lao của ngươi, để ngươi thăng quan phát tài, ha ha ha ha.
Lý bộ đầu? Lý Thanh Sơn giờ mới nhớ tới mình còn có cái chức vụ này, cười nói:
-Vậy thì đa tạ Diệp đại nhân đã cất nhắc.
-Không cần, không cần.
Đại quân xuất phát trở về thành, trong lúc rảnh rỗi Lý Thanh Sơn cũng dứt khoát đi theo đại quân chậm rãi tiến lên. Dọc theo đường đi, mọi người phát hiện hắn không hề đáng sợ giống như tưởng tượng, dần dần tụ tập với bộ đầu thiếu hiệp gọi là một đoàn.
Loại đãi ngộ