Trong mắt Dương An Chi, trong điện chỉ toàn thi thể, truyền thừa của Long Môn phái, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đoạn tuyệt trong tay lão.
Ngày đó trong mắt lão, Lý Thanh Sơn chỉ là một kẻ yếu, đối phó với kẻ yếu không gọi là trêu chọc mà là bắt bí, chỉ là ngày hôm nay, ngược lại đối tượng bị bắt bí lại là lão.
So một chiêu kiếm với Tiểu An, vừa vặn lão tránh được một chiêu toàn lực của Lý Thanh sơn, bởi vậy mà lão lại tìm được đường sống trong chỗ chết. Bằng không khi Lý Thanh Sơn thi triển chiêu thức ra, lão chắc chắn có thể nhìn thấy trái tim mình màu gì. Tiểu An thuấn sát mười người lại đánh bay bảo kiếm của Dương An Chi cũng là nỏ mạnh hết đà, trong khoảnh thời gian ngắn cũng không thể đuổi kịp lão nữa.
- Cha, cứu... cứu con!
Dương Tuấn nhìn hai “Quái vật” gần trong gang tấc, cũng không còn hung hăng một chút nào, sợ hãi đưa tay cầu cứu Dương An Chi.
Dương An Chi không có chút nào dừng bước, giống như một làn khói xanh lướt về phía sau điện, nhi tử còn có thể sinh tiếp nhưng tính mạng chỉ có một, quả thực là tráng sĩ chặt tay, cực kỳ tàn nhẫn.
Dương Tuấn lập tức tuyệt vọng, hai mắt nhắm lại chỉ thấy kình phong đập tới nhưng lại không có cảm giác đau đớn gì, khi mở hai mắt ra chỉ thấy Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An không thèm nhìn gã, lướt qua bên cạnh gã, đuổi sát theo Dương An Chi.
Khinh công của Dương An Chi rất inh, một khi để lão trốn xa, thì truy đuổi càng khó khăn.
Dương Tuấn đại nạn thoát được, không để ý quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh, lập tức di chuyển hai chân, chạy như điên ra ngoài, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:
- Nhất định ta phải báo thù! Nhất định ta phải báo thù!
“Phốc!” Một cái xương tay chuyên qua cơ thể gã, Dương Tuấn không thể tin nhìn ngực mình, đi về phía trước mấy bước, rồi “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.
Hóa ra là Tiểu An thấy Dương Tuấn muốn chạy trốn, cánh tay trái vung lên một cái, xương cánh tay như ám khí bay ra, giết chết Dương Tuấn.
Xương cánh tay được rút ra, giống như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, bay về phía sau điện.
Phía sau đại điện đó là Tổ Sư đường của Long Môn phái, thờ phụng chân dung các đời chưởng môn Long Môn phái. Vị chưởng môn đầu tiên có chân dung lớn nhất, tiếp cận một trượng, mặt trên vẽ một kiếm khách cao lớn, tay cầm Phi Long kiếm, thần sắc lãnh đạm quan sát toàn bộ Tổ Sư đường.
Nghe đồn khi y đi tới Khánh Dương thành, thấy đạo phỉ hoành hành tàn sát vô tội, lập tức một người một kiếm xông vào sào huyệt giết sạch đạo phỉ, người đời xưng “Phi Long kiếm khách”, cũng giống với danh tiếng Lý Thanh Sơn. Thân sĩ bách tính Khánh Dương thành đều mang ơn y, xin y lưu lại, y liền khai tông lập phái ở núi Long Môn, truyền thụ võ nghệ, ra ngày nay “Long Môn phái”
Chỉ là y lại không ngờ tới tình cảnh ngày hôm nay. Không, hay là nghĩ tới mật đạo của Long Môn phái, nó được xây dựng dưới bức họa của y phía sau bàn thờ, chỉ cần chui vào lập tức có thể đi xuyên qua lòng núi và sẽ chạy thoát ở một cửa ra không người nào biết, đây chính là mục tiêu hiện tại của Dương An Chi.
Dương An Chi rất tự tin đối với khinh công của mình, bị phía sau tiếng gió đánh tới không ngừng, chỉ cần bị dính một chút thôi, lão sẽ có kết cục giống với những đệ tử, trưởng lão trên điện kia.
Không biết có phải hay không trong lúc sợ hãi mà tâm trí thất thường, lão vậy mà hét lớn :
-Tổ sư gia cứu mạng!
Lý Thanh Sơn đã sờ tới áo Dương An Chi nhưng lại thu tay lại, hắn lo lắng Dương An Chi như điên như dại hướng về một phía như vậy, chắc chắn sẽ có lá bài tẩy không tầm thường. Trước mắt, những điều mà hắn biết đến, những vật phẩm phạm trù thuộc về linh khí hay là những thủ đoạn phép thuật, ở cái thế thế giới này cũng không hiếm thấy.
Những thủ đoạn này có thể rất yếu, nhưng lại có thể rất mạnh, không cách nào dự đoán chính xác được.
Quả nhiên, lời nói Dương An Chi còn chưa dứt, một thanh tiểu kiếm được cúng bái trên bàn thờ bỗng nhiên lóe sáng mãnh liệt, như phi châm đâm về phía Lý Thanh Sơn.
Tuy rằng thanh tiểu kiếm này kim quang xán lạn nhưng vừa nhìn thì đã thấy chính là một thanh kiếm gỗ được sơn vàng, lúc này lại bùng nổ ra kiếm quang kinh người làm sáng trưng cả Tổ Sư điện đen kịt này, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng.
Tuy kiếm còn ở xa mấy trượng nhưng Lý Thanh Sơn đã cảm thấy mi tâm mình đau đớn, hơn nữa lại sinh ra một cảm giác rằng chính là mặc cho hắn tránh né như thế nào, tuyệt đối không có