Đại Thánh Truyện

Hùng tâm chí khí


trước sau


Vương Phác Thực nhìn cái túi linh thạch kia nói:
- Thống lĩnh, này… quá quý trọng rồi.
Rượu Bồ Đề của lão đến cả một phần mười số linh thạch này cũng không bằng. Cố Nhạn Ảnh gọi lão đến rõ ràng chính là vì đem những linh thạch này giao cho lão, trong lòng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được.
- Ta cho lão thu thì cứ thu, ta lại không thiếu chút linh thạch này!
Cố Nhạn Ảnh nói, rồi quay sang Hoa Thừa Tán nói:
- Tiểu Hoa, cái ngươi thiếu bây giờ không phải linh thạch, nếu còn thời gian bắt bẻ người khác vì tội bắt nạt trẻ con thì luyện công nhiều lên. Ngươi cũng ít tìm hoa vấn liễu đi, dành nhiều thời gian dùng tu hành, mười tám thống lĩnh thủ hạ ta chỉ có ngươi vẫn tu vi Luyện Khí kỳ. Phải biết, không thể vượt qua thiên kiếp, trúc Thành Đạo cơ, chung quy chỉ là người phàm.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ chẳng trách Cố Nhạn Ảnh biết Phùng Chương là nói dối, nàng ngồi ở chỗ nầy, nhưng đem trong thành đối thoại nghe rõ rõ ràng ràng. Mà đang bình thường người xem ra, đây thật sự là những nhân vật giống như thần linh vậy.
Hoa Thừa Tán cười hì hì nói:
- Vâng, Cố lão bản, thuộc hạ nhất định không màng sống chết đi tu hành.

Cố Nhạn Ảnh cuối cùng mới nói với Lý Thanh Sơn:
- Thanh Sơn tiểu đệ, tấm bản đồ này liền đưa cho ngươi, còn có một lời tặng ngươi, Thanh Châu ngang dọc ba vạn dặm, giang hồ chẳng qua một góc cùng’.
Nói xong liền phá không mà đi, váy dài đón gió, như hùng ưng giương cánh.
Lý Thanh Sơn còn chưa phục hồi tinh thần lại, bóng người áo trắng như tuyết kia liền biến mất ở chân trời.
Thì ra, đúng là có thể bay!
Trong miệng hắn lẩm bẩm câu nói Cố Nhạn Ảnh lưu lại kia, trong lòng rõ ràng, nếu mình lại ở lại thành Khánh Dương thì kiếp này đại khái chính là không có cơ duyên gặp lại.
Đông thì giá lạnh, cả người Phùng Chương ướt đẫm mồ hôi, như là mới vừa từ trong nước mò ra, giờ khắc này giống như đại nạn đến nơi, thở ra một hơi dài.
Vương Phác Thực khôi phục nghiêm túc, lập tức tỏa ra uy thế mãnh liệt.
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên phát hiện, vị trước mắt này cũng là nhân vật ghê gớm đáng sợ. Cố Nhạn Ảnh như vầng sáng từ trăng sao phủ xuông, lão có vẻ bình thường như lão bá hàng xóm, nhưng Cố Nhạn Ảnh vừa đi, khí thế đáng sợ như núi lửa giận dữ liền che ngợp bầu trời.
Theo bản năng Lý Thanh Sơn cảm giác được sợ hãi và nguy hiểm, phảng phất có đao búa ập lên đầu, sau một khắc liền muốn chém xuống. Hắn cắn chặt hàm răng, nắm chặt nắm đấm, mặc kệ khí thế áp bức, hắn chỉ không nhúc nhích. Dưới sự đè ép to lớn một thân thiết cốt của hắn giống như đang vang vọng tiếng boong boong.
Phùng Chương thì lại "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất.
Vương Phác Thực nghiêng đầu đi, lần này Phùng Chương bày trò hề, quả thực lão không muốn liếc mắt, so sánh với Lý Thanh Sơn càng khác nhau một trời một vực.
- Để Lang bài lại, cút!
Nếu như là lão đã đến đây, đụng phải chuyện như vậy, tối đa cũng phải trách phạt Phùng Chương một phen, thế nhưng trước mặt Cố Nhạn Ảnh thực sự lão không ném nổi người này, trong lòng thật là tức giận tới cực điểm, kẻ này lại dám không biết điều mà nói lời lừa bịp.
Tuy Cố Nhạn Ảnh không thể nói thẳng, cũng không có vẻ tức giận, thế nhưng bằng mấy câu thuận miệng liền quyết định vận mệnh Phùng Chương.
- Thống lĩnh!

Phùng Chương như bị sét đánh, thất thanh kêu một tiếng.
Lý Thanh Sơn nghe vào trong tai, cũng có một loại cảm giác "Chim sắp chết, minh cũng buồn", nghĩ thầm: cũng chỉ bắt ngươi từ chức thôi, làm sao như là chết cha chết mẹ thế, không phải đấng nam nhi.
Hắn nào có biết nghĩa ý của việc này đối với Phùng Chương, càng không hiểu gia nhập Ưng Lang vệ khó ra sao. Các loại công pháp khó thấy một lần trên giang hồ thì trong Tàng Thư các ở Ưng Lang vệ có thể tùy ý xem. Bất kể đi đến nơi nào, cho dù là người mạnh hơn y đều phải khách khí với y ba phần. Cả gia tộc đều bởi vì thân phận y này mà vinh quang, một khi bị tước đoạt thân phận này, y cũng chính là kẻ trong giang hồ gọi là " cao thủ Tiên Thiên ".
Nhưng Vương Phác Thực nổi danh tâm như sắt đá, lời nói ra tuyệt đối không thể thay đổi, một mực dây dưa nói không chắc còn có họa sát thân. Phùng Chương run run rẩy rẩy đặt Lang bài lên bàn, quay đầu lại nhìn Lý Thanh Sơn một cái.
Đó là ánh mắt tràn đầy oán độc, hận không thể lột da xé thịt. Người bình thường bị nhìn như vậy một cái đủ để tâm thần không yên mấy tháng, nhưng Lý Thanh Sơn là người ra sao, trừng mắt ngược trở lại, không sợ không thẹn. Đã trải qua này rất nhiều chuyện, tâm chí của

hắn sớm đã rèn đến mức kiên nghị, không thể so sánh với trước có.
Cuối cùng Phùng Chương cũng dời mắt đi trước, bước chân lung lay hốt hoảng rời đi.
Vương Phác Thực nói:
- Thu lại!
Lý Thanh Sơn liền tiến lên thu hồi tấm bản đồ Thanh Châu, thật trân trọng. Tuy vật ấy không thể dùng để luyện công giết địch, nhưng lòng dạ nam nhi khoáng đạt, cho hắn biết sự mênh mông rộng lớn của thiên hạ, tự thấy bản thân thật nhỏ bé.
Nhưng cho dù bản thân nhỏ bé thế nào, một ngày nào đó hắn sẽ chứng minh, ếch sẽ không vĩnh viễn là ếch. Chắc chắn hắn sẽ nhảy ra khỏi cái giếng sâu này, mở rộng hai cánh, bay về phía cửu thiên, đuổi theo bóng người cao cao không thể với tới kia.
Trải nghiệm lần này chẳng những không thể đả kích niềm tin của hắn, trái lại hùng tâm ý chí cường tráng, lập hạ mục tiêu càng cao xa hơn.
Hoa Thừa Tán ở một bên cười không nói, trong lòng chỉ có năm chữ "Người không biết không sợ", cuối cùng có một ngày ngươi sẽ hiểu, khoảng cách giữa ngươi và nàng có bao xa, xa tới mức không phải bất kỳ kỳ ngộ thiên phú nỗ lực nào có khả năng bù đắp, cho dù truy đuổi như thế nào đi nữa cũng không cách nào tới gần một bước.
- Còn cái này nữa.
Vương Phác Thực dò xét Lang bài một chút.
Lý Thanh Sơn sững sờ một chút, cầm lấy Lang bài, một luồng khí lạnh thâm nhập lòng bàn tay, cả người sảng khoái một trận.
Vật ấy chẳng những là do Huyền Băng Hàn Thiết chế tạo, có thể trấn định tâm thần để đeo người không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, làm ít mà hiệu quả nhiều, hơn nữa còn mang rất nhiều công dụng kỳ diệu.

Mặc dù Lý Thanh Sơn không biết những điều này, cũng biết vật ấy thật là tuyệt vời. Nhưng tất cả mọi sự chuyển hóa nhanh chóng không khỏi khiến người ta dở khóc dở cười, nửa canh giờ chưa tới hắn liền trở thành Ưng Lang vệ mà những kia người trong giang hồ sợ hãi cực kỳ, mà đó chẳng qua cũng chỉ là một câu nói của Cố Nhạn Ảnh mà thôi.
Vương Phác Thực thu bàn gỗ, lò lửa, chiếc đỉnh nhỏ trong túi bên hông, đứng dậy.
- Ngươi bây giờ còn chưa phải Ưng Lang vệ, đến Gia Bình thành báo danh chỗ Trác Trí Bá đi!
Lấy ra một nhánh xích sắt ra, ném lên không trung, xích sắt lớn lên theo gió, biến thành một trượng, nổi giữa không trung, Vương Phác Thực một bước bước lên xích sắt.
Hoa Thừa Tán vỗ vỗ vai Lý Thanh Sơn, cho hắn một vẻ mặt tự cầu phúc, nói rồi hai chữ:
- Chạy mau!
Xích sắt phá không mà đi, kéo ra một đạo linh quang.
- Này, Lão Vương, chờ ta!
Hoa Thừa Tán một bước bước ra mười mấy trượng trong hư không, bước lên xích sắt, trong chớp mắt cũng biến mất ở trong trời đêm.
Lý Thanh Sơn không kịp thán phục thủ đoạn tiên gia này, liền cảm giác một trận sát khí mãnh liệt kéo tới. Chỉ chốc lát liền thấy được khuôn mặt vặn vẹo của Phùng Chương, thế như chó điên xông lại, hắn quyết định tạm thời nghe ý kiến Hoa Thừa Tán, không liều với tên phát điên Phùng Chương, sử dụng thân pháp "Hổ Ma Ba Sơn" nhảy vọt lên trên núi.
Hắn vừa vọt ra, một đạo đao gió lướt qua chỗ cũ, chém đứt nửa đoạn cây nghênh khách tùng lớn, chậm rãi lướt xuống, ầm ầm ngã xuống đất.
Lý Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cả kinh, e sợ thủ đoạn không đơn thuần này của Phùng Chương, còn có công lao của thanh Phong đao nữa. Phúc lợi của Ưng Lang vệ quả nhiên là không tệ, không phải một, hai tạp phẩm linh khí của người giang hồ có thể so được.
Dựa theo lời giải thích của Thanh Ngưu, những thứ kia chỉ là vũ khí tăng cường kiên cố và sắc bén đơn giản, căn bản không tính là linh khí chân chính. Mỗi một kiện linh khí đều sẽ có công hiệu đặc biệt, Phong đao này có thể phát ra đao gió, chí ít có thể xem như là một linh khí hạ phẩm.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện