T/g: ngoại truyện này dành Hoàng Nam vì t/g thấy anh Nam tội quá nên ra chương này, ai không thích thì khỏi đọc nhé! À mà chương này ko phải t/g viết nhé
---oOo---
Hoàng Nam ngước mặt lên bầu trời trong veo như mùa thu ở Việt Nam trong khi chỉ mới mùa hạ. Ở bên Mĩ nó không nắng gay gắt như ở Việt Nam nó chan hòa dễ chịu hơn. Anh bước buâng quơ trên đường đến trạm xe bus. Anh mỉm cười với dòng chữ được viết nguệch ngoạc trên tường: "Dont stop giving love even if you dont receive it smile anf have patiance" (Đừng từ bỏ tình yêu ngay cả khi không nhận được nó. Hãy mỉm cười và kiên nhẫn). Câu nói này rất thích hợp với anh bây giờ, được thôi anh sẽ mỉm cười và kiên nhẫn
5p…10p… 20p… xe bus đến. Anh bước lên xe, ngày nào anh cũng đi xe bus dạo lòng vòng phố xá cho hết ngày, nhưng chưa bao giờ anh thấy công việc này nhàm chán. Anh dựa đầu vào khung kính, ngắm nhìn con đường cảnh vật khuất đi từ từ sau mỗi lần xe lăn bánh. Tự dưng anh bật cười khi nhớ đến câu nói của mẹ mình
"- con sẽ gặp ý chung nhân của con trên một chiếc xe bus nên từ nay con hãy thường xuyên đi xe bus đi!
- Ai nói với mẹ thế?
- Mẹ tự coi bói đấy giỏi không?…"
Bà đường đường là một điệp viên mà lại đi coi bói thật nực cười. Nhưng bây giờ anh cũng đang đi xe bus hằng ngày để nghe lời mẹ đây, tuy nhiên độ chính xác của lời coi bói này không cao vì cậu chưa gặp được cô gái nào.
- ♪Có chú là chú ếch con có đôi là đôi mắt tròn♪_ Một giọng hát tròn trẻo như sơn ca vang lên, vì đây là bài hát Việt nên anh cũng muốn biết đứa bé nào hát bài này. Nhìn dáo dác xung quanh và "chủ nhân" thực sự của giọng hát này khiến anh hơi bất ngờ
Đó là một cô gái nhỏ nhắn, tai đeo phone. Hình như do đeo tay nghe khiến em không điều khiển được âm lượng của mình. Mái tóc dài ngang vai uốn cúp trên đầu có đeo băng đô xinh xinh. Đã ngố rồi còn đeo thêm cái kính gọng nobita tròn xoa to tướng trông ngộ ngộ mà đáng yêu. Anh nhìn em chú mục, chợt em đưa mắt nhìn lại anh, bốn mắt nhìn nhau. Thoáng đỏ mặt, cười trừ lộ cái má