- Hoàng Bảo cuối cùng em cũng tìm được anh!Một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca cất lên từ cửa phòng. Giọng nói nghe dễ chịu thật nhưng với nhỏ hiện đang rất bực mình vì đánh thức giấc ngủ thiên thu của nhỏ. Nheo đôi mắt long lanh ngước nhìn, đó là một cô gái rất đẹp và còn rất quen nữa là đằng khác. Cô ta mặc một chiếc đầm ngắn màu kem hạ eo trông như một cô tiểu thư dễ thương mà cũng không kém sang trọng đi sau cô ta là một cô gái đi theo cầm đồ. Cô ưỡn ẹo trước Hoàng Bảo nhưng có vẻ cậu không hưởng ứng gì mà còn mặt lạnh nhìn cô ta
- Anh không mừng khi gặp lại em sao?
- Dĩ nhiên là không mừng rồi._ Cậu trả lời một câu nói lạnh ngắt như xô nước đá dội vào mặt nhưng cô ấy không hề biến sắc mà tỏ ra rất bình thường
- Ứ anh mà nói như vậy nữa là em giận đấy. Anh biết không từ khi anh đi là em đã mang thai con anh rồi...
Chưa nói hết câu là nhỏ giật bắn người
- CÓ THAI????_ Nhỏ còn ngạc nhiên hơn cậu, cô ấy đưa mắt nhìn nhỏ giờ nhỏ mới nhận ra cô ấy là Thiên Di_ Hot girl số 1 trường nhỏ. Thiên Di nhà khá giả nếu không muốn gọi là giàu lại vừa học giỏi trong top 10 của trường mà lại xinh đẹp, một cô gái trong mơ của mọi anh chàng. Nhỏ thấy cô ta vẫn còn FA cứ tưởng rằng chưa có ai lọt vào mắt xanh ai ngờ lại phải lòng cậu, lại còn có thai với cậu
- Cô ta là ai?_ Thiên Di chỉ về phía nhỏ hỏi
- Thiên Di?_ Nhỏ lấp bấp
- Người chăm sóc cho tôi cũng là người làm tôi ra thế này._ Cậu vừa nói vừa chỉ vào bụng
- CÁI GÌ? CÔ TA DÁM LÀM ANH RA THẾ NÀY? EM LẠI TƯỞNG LÀ BỊ TAI NẠN CHỨ!!!!_ Thiên Di hét toáng lên khiến cậu phải bịt lỗ tai lại
- Cô chẳng cần hét toáng lên vậy đâu._ Cậu lầm bầm
Nhìn khuôn mặt hầm hầm sát khí của Thiên Di nhỏ rất muốn giải thích nhưng mà lại nhớ đến một người như Thiên Di đang mang thai con của cậu chắc chắn sẽ không tin nhỏ lại gây thêm phiền toái với lại nhỏ cũng chả bị hư hao thiệt hại gì. Nhỏ nhún vai
- Vung tay lỡ trúng thôi.
- Cô nói như là bình thường lắm vậy cô biết anh ấy là ai không? Trịnh Hoàng Bảo đấy, một sợi tóc của anh ấy cô cũng chưa có quyền đụng vào đâu.
Nhỏ thầm rủa Thiên Di nói quá, tóc hắn dơ bẩn như vậy ai mà muốn đụng
- Được rồi, cô đừng có ở đây la oai oái như làm chủ vậy không có chuyện gì thì cô về giùm cho
- Sao anh lại nói chuyện lạnh nhạt như vậy hả? Dù sao em cũng đang mang trong bụng con của anh mà.
- Cô đừng có mà tiếng trước tiếng sau là mang con của tôi, tôi nhớ không lầm thì lúc tôi đi tới giờ thì cũng gần 1 năm rồi nếu cô có thai thì cũng đã đẻ, cô cứ việc dắt con tôi đến đây đi rồi hẳn nói
Sau câu nói của cậu là một vài phút ngớ người của Thiên Di, cô đay chính là bị cậu nói trúng tim đen mất rồi
- Cô định lừa tôi à? Cô nên nhớ tôi là Trịnh Hoàng Bảo chẳng phải người dễ bị cô qua mặt như vậy đâu
- Nhưng... dù sao anh cũng phải cưới em, anh đã ngủ với em rồi mà._ Thiên Di mặt làm nũng
- Nếu người nào tôi cũng lên giường rồi cưới thì cô cũng là người thứ mấy trăm rồi cô tưởng tôi là vua chắc.
Nói đến đây người biến sắc là nhỏ, cái gì mà người thứ mấy trăm chứ hắn ta đúng không phải là người mà
- Thiên Di nói đúng đây anh phải cưới cô ấy chứ!_ Nhỏ lên tiếng bênh vực
Thiên Di cũng hơi ngạc nhiên không ngờ nhỏ lại theo phe của mình.
- Cô đừng có mà lo chuyện bao đồng._ Cậu gằn giọng
- Tôi thấy chuyện vô lí nên tranh cãi công bằng giúp Thiên Di thôi._ Nhỏ cãi lại
- Tôi càng nhìn càng thấy cô rất quen đấy. Ta từng gặp nhau rồi phải không?_ Thiên Di nói
- Chúng ta học cùng trường tuy nhiên người "cao" như cô tôi không với tới đâu mà làm gì có chuyện gặp nhau._ Nhỏ giải thích. Thiên Di vẫn suy ngẫm gì đó hình như chưa thỏa mãn câu giải thích của nhỏ
- À tôi nhớ ra rồi cô là cô gái có mẹ làm ở quán bar phải không, ăn mặc thì rất kinh dị đúng không? Hình như là Lâm Tiểu... Tiểu gì đó.
- Vâng tôi đây, Lâm Tiểu Băng._ Nhỏ trả lời
- Cô cũng may mắn thật đấy.
- Sao lại may mắn?
- nè nè mấy người làm ơn im lặng được không? Cô Huỳnh Thiên Di à nếu không có việc gì xin cô về giùm tôi còn Tiểu Băng cô đi mua thức ăn cho tôi đi, tôi đói rồi
- Đây em có mang thức ăn tới cho anh. Có đủ những món anh thích!_ Thiên Di vừa nói vừa kêu cô gái đi theo lấy thức ăn ra
- Bây giờ tôi hết thích rồi._ Quay sang nhỏ _ Cô đi mua cho tôi đi, tôi đói rồi
- Nhưng những món đó rất ngon anh đừng có mà vô duyên như vậy Thiên Di đã mang đến cho anh dù sao anh cũng phải nếm thử chứ. Chẳng nhẽ anh lại thích ăn cháo trắng với dưa mắm à?_ Nhỏ phân minh. Nhưng câu cuối lại nói đúng tim đen của cậu, đúng là cậu đang rất ư là them cháo trắng đây nhưng vì sĩ diện lại không muốn nói ra
- Cái gì? Cô cho Hoàng Bảo ăn cháo trắng với cái gì gì đó ư?_ Thiên Di lại hét toáng lên
- Dưa mắm chứ không phải "cái gì gì đó"._ Nhỏ nói
- Cái gì cũng được cô nghĩ sao lại cho người bệnh ăn như vậy làm sao có đủ dinh dưỡng._ Mặc dù là khá có thiện cảm với nhỏ vì đã nói tốt ình nhưng Thiên Di vẫn không thể bỏ qua sai sót như thế này của nhỏ
- Tôi thấy người ta ăn cả đống với lại lúc trước tôi bị bệnh ăn riết cũng chả có chết chỉ ốm một tẹo thôi._ Nhỏ trả lời một cách bình thản nhưng với Thiên Di là không như vậy
- Cô khác anh ấy khác!
- Được rồi coi như bữa nay tôi ăn cho cô nếu không sẽ bị "người ta" lãi nhãi cả ngày đấy._ Cậu xoay người miệng đá xoáy nhỏ.
Múc từng muỗng cháo tay kia dùng đũa gắp thức ăn vào tô miệng ăn một cách bình thản ung dung. Nhỏ thấy đã hết phận sự nên sẽ cáo lui ra ngoài
Bên ngoài phòng bệnh không có tên hưu cao cổ kia quả thực