" Uây nhìn kìa Yên Hòa!"
Một người bạn của Yên Hòa vỗ vai cô.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía đường lên núi tuyết.
Là Hoắc Cửu Thần đang bế cô trở về.
Yên Hòa mừng rỡ đứng bật dậy, Thu Lan thì ngã khụy xuống đất.
Đám đông ồn ào bàn tán.
Người thì nghi vấn Tiểu Vân là tình nhân của Thống Đốc, người thì chỉ nghĩ là Thu Lan cứu người thôi.
Khi anh đi tới nơi, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh lia về mình thì giáo quan trưởng liền hiểu ý và ra hiệu im lặng.
Đám đông dẹp thành lối đi cho anh đi, hướng thẳng tới phòng làm việc của Thống Đốc.
Bao nhiêu cô gái ngất đi vì sốc, Thống Đốc của bọn họ đang bế một cô gái, lại còn cử chỉ ân cần như vậy nữa.
Thu Lan mặt mày tái mét, sợ hãi không nói lên lời mặc kệ bạn của cô ta có hét vào mặt đi chăng nữa.
" LAN LAN! Làm sao đây! Chúng mình sẽ chết mất!"
Cuối cùng thì các nhóm vẫn báo cáo xong thành tích tìm được để đánh giá điểm.
Giải tán để ăn cơm trưa và nghỉ trưa.
Tiểu Vân nằm trong phòng của Thống Đốc, cô được quân y khám bệnh và chuẩn đoán.
" Cô ấy chỉ bị lạnh quá mà ngất đi, không có gì đáng lo ngại.
Sẽ tỉnh lại sớm thôi! Xin Thống Đốc an tâm!"
Nói là tỉnh lại sớm mà gần tối rồi vẫn không có giấu hiệu tỉnh lại.
Cửu Thần ngồi túc trực ở bên cạnh cô từ trưa như vậy cũng không cảm thấy mệt.
Các quân sĩ đứng canh ngoài cửa cũng biết ý mà không làm phiền.
" A!"
Tiểu Vân la một tiếng rồi giật mình mở mắt.
Mặt cô toát cả mồ hôi trong khi ngoài trời lạnh như vậy.
Hoắc Cửu Thần đang xem tài liệu ở bên cạnh thấy động tĩnh của cô thì vội đặt tài liệu xuống rồi quay sang nắm tay cô.
" Em tỉnh rồi! Tôi lo quá!"
Tiểu Vân thở gấp rồi nhìn anh thật lâu, mắt bắt đầu ầng ậng nước rồi ngồi dậy nhào vào lòng anh.
Cửu Thần vuốt ve mái tóc đang đẫm mồ hôi của cô cưng chiều nói.
" Sao thế? Gặp ác mộng à!"
Đúng thế! Vừa nãy cô đã mơ giấc mơ thật dài, thật kỳ