Hạ Tiểu Vân tỉnh dậy trong sự đau nhức đầu óc.
Sao tự nhiên lại tối vậy! Cô huơ tay vô tình đập trúng nắp hòm.
Hạ Tiểu Vân mở to mắt, nỗi sợ hãi bao trùm cơ thể cô.
Thật sự cô đang rất hoảng vì hiểu được mình đang ở đâu nhưng cũng phải cố trấn tĩnh.
Cô cắn chặt răng điều hòa hơi thở rồi cố gắng đẩy từ từ nắp chiếc hòm.
Điều đó không biết là có ích lợi gì không nhưng cô vẫn hy vọng là được.
Cô gái kia thì ngay lúc mấy người kia bỏ đi chạy đến lấy cái xẻng họ vứt lại đào một cách điên cuồng.
Cô ấu đào đến nỗi tay bị đỏ lên đến chảy máu nhưng vẫn đào.
Cô ấy bất lực gào khóc nhưng vẫn tiếp tục đào.
" Hạ Tiểu Vân! Cô không được chết! AAA!"
Cuối cùng khi lưỡi xẻng chạm được vào nắp hòm thì cô ấy bới như điên đất cát ra để có thể nâng nắp lên.
Vì hòm được chôn không sâu nên cô ấy đã thành công.
Hạ Tiểu Vân phía dưới cũng vô lực chảy nước mắt, hơi thở yếu dần.
Bỗng nghe thấy có người gọi tên mình cô vội vàng bình tĩnh để nghe rõ hơn.
Cô gái kia cố hết sức bật nắp hòm ra.
Cô lấy xẻng cạy nắp ra nhưng không được.
Cô để đó rồi dùng hết sức mình sing nhảy lên cán xẻng.
Cuối cùng chiếc nắp cũng dịch chuyển ra.
Hạ Tiểu Vân thấy có ảnh sáng, vội hít thở không khí.
Lực bật mạnh làm cô gái kia bật ra.
Cô ấy lại bò tới đẩy nắp hầm ra.
Hạ Tiểu Vân có được không khí hít lấy hít để rồi ngồi lên.
Cô không tin được người trước mặt mình.
" Cẩn Thy Cầm!!!"
Cẩn Thy Cầm đỡ Hạ Tiểu Vân tới một gốc cây to.
Hai người dựa lưng vào cây.
Cẩn Thy Cầm đầu tóc rũ rượi quần áo lấm lem thở hổn hển:" Cô không sao chứ!"
Hạ Tiểu Vân cảm kích:" Đội ơn cô nhiều lắm!!! May mà có cô cứu tôi, không tôi chắc thật sự chết rồi!"
Cô vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng:
" Cô thì chắc chắn tôi sẽ hậu tạ.
Còn những con người gây ra việc này với tôi sẽ phải trả giá."
Cẩn Thy Cầm:" Ừm.
Là tôi nợ cô và anh ấy! Không cần hậu tạ gì hết.
Sau này nhớ cẩn thận hơn!"
Nói xong Cẩn Thy Cầm định đứng lên rời đi thì bị Hạ Tiểu Vân giữ lại.
" Cuộc sống của cô