Diệp Phồn Tinh lần nữa ngồi trở lại, kiếm cớ che giấu: "Tôi chẳng qua là có chút khát, muốn đi uống chút nước."
...!
Chỉ chốc lát sau, Ngô a di bưng nước từ bên ngoài tiến vào, đưa tới trước mặt hai người, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh ngồi tại chỗ, nhìn nước trước mặt, đem đầu chôn đến thật thấp, so với bị thầy giáo kêu trả lời bài còn gấp.
Phó Cảnh Ngộ thấy cô bộ dáng liền nhìn cũng không dám nhìn mình, hỏi: "Tôi sẽ ăn thịt em sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, khéo léo lắc đầu một cái.
"Vậy tại sao trốn tránh tôi? Cũng không dám nhìn tôi?" Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô có một loại cảm giác không thể trốn.
Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, "Cái đó...!Bởi vì...!Chú quá tuấn tú rồi!"
"..." Phó Cảnh Ngộ cau mày, đây là câu trả lời gì?
Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng giải thích, "Quá tuấn tú tôi có chút không dám nhìn chú.
Tôi khẩn trương...!Ai cho chú hôm nay đột nhiên hôn tôi."
Vốn là ở trước mặt anh, cô đều tốt.
Nhờ phúc của anh, lần này tốt rồi!
Cô hiện tại chỉ cần cùng Phó Cảnh Ngộ đơn độc ở chung, trái tim nhỏ liền có chút không nghe sai khiến.
Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời Diệp Phồn Tinh nói, có chút dở khóc dở cười.
Người vợ này của anh da mặt cũng quá mỏng đi!
Bất quá anh cũng nhìn ra, cô là thật sự xấu hổ.
Diệp Phồn Tinh giờ phút này còn mặc đồ ngủ, thay vì nói là quần áo ngủ, không bằng đây nói là T-shirt, cô mặc lên người cùng quần ngủ dài đến đầu gôi, rất tiện.
Đây là cô tối hôm qua không có quần áo, tìm anh mượn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Làm sao còn ăn mặc quần áo của tôi?"
Thân thể tinh tế như vậy, ăn mặc quần áo của anh, quả thật là giống như là đang dụ người khác phạm tội.
Hắn trở về chỗ hôm nay cô hôn, mùi vị ngọt ngào lại tươi đẹp, để cho người lưu luyến, hận không thể làm một lần nữa.
Diệp Phồn Tinh đang nhìn quần áo mình, mới phát hiện chính mình lại mặc quần áo của anh, lại cùng mọi người cùng nhau ăn cơm.
Sẽ không bị người khác hiểu lầm đến điên rồi!
Cô nhức đầu