Phó Cảnh Ngộ vẻ mặt rất nghiêm túc, "Cảm giác mình thật có lỗi tôi?"
"Ân ân."
Nhìn bộ dáng cô gật đầu, Phó Cảnh Ngộ nói: "Cái kia hôn tôi một chút đi! Hôn tôi một cái, tôi liền tha thứ cho em."
"..."
Rõ ràng là có chút nghiêm túc, anh đột nhiên nói một câu như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không biết làm sao nói tiếp.
"Đại thúc, chua đứng đắn một chút, không nên đùa có được hay không?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi không có đùa giỡn với em."
Bộ dáng anh nghiêm túc, thật giống như đang cùng cô thảo luận cái vấn đề gì nghiêm túc, thật không phải là đang nói đùa.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, "Không có nói đùa, chú còn để cho tôi hôn chú?"
"Bị mẹ em nói tới có chút châm tâm, muốn em hôn một cái mới có thể tốt." Hiếm thấy Phó Cảnh Ngộ làm nũng, Diệp Phồn Tinh không nhịn được hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, do dự một chút sau, ở trên mặt anh hôn một cái, "Như vậy có thể chứ?"
Phó Cảnh Ngộ cười đem ví tiền đưa cho cô, "Đi thanh toán rồi chúng ta về nhà."
"Được."
Diệp Phồn Tinh rất nhanh cầm lấy ví tiền đi ra ngoài.
Bị Phó Cảnh Ngộ trêu chọc trêu chọc sau, cô cảm giác chính mình áp lực cũng không lớn như vậy.
Hai người theo quán lẩu đi ra, tài xế của Phó gia đưa bọn họ về nhà.
Bình thường bọn họ cuối tuần đều là ở phó trạch, bất quá hôm nay, Phó Cảnh Ngộ để cho tài xế trực tiếp đưa bọn họ trở về chỗ anh cùng Diệp Phồn Tinh ở.
Trên xe, Diệp Phồn Tinh nhìn ánh nắng bên ngoài, không nhịn được có chút xuất thần.
Chuyện ngày hôm nay sau, làm cho cô có một loại xúc động muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng Diệp mẫu hoàn toàn.
Nhưng mà, hiện lên trong đầu của cô, lại là kí ức từ nhỏ đến lớn kia...!
Cô và Diệp Tử Thần, đều là cha mẹ nuôi lớn, nếu như không có bọn họ, cô đã không lớn như vậy.
Những thứ này nhớ lại, làm cho tâm tình của cô trở nên nặng nề.
Đột nhiên, Phó Cảnh Ngộ mở miệng, "Dừng xe."
Diệp Phồn Tinh bận vội hồi tinh thần lại, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Đại thúc, thế nào?"
Không phải nói muốn về nhà sao? Cái này còn chưa tới nhà đây, anh