Tô Cẩm Lê nằm lên giường, tiếp tục nghiên cứu kịch bản, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành một cái.
Sau khi Tô Cẩm Lê từ công ty về, vừa vặn đụng tới Thẩm Thành quay xong quảng cáo trở về. Thẩm Thành đột phát ý tưởng, muốn xem Tô Cẩm Lê diễn kịch.
Sau đó Tô Cẩm Lê diễn, chọc Thẩm Thành giận luôn.
Thẩm Thành xem Tô Cẩm Lê diễn kịch tức giận không nhẹ, nói một câu “Bị em chọc mà đau dạ dày”, sau đó không nói gì với Tô Cẩm Lê, lại cũng không rời khỏi phòng cậu.
Tô Cẩm Lê chỉ có thể tiếp tục xem kịch bản, dưới vỏ bọc kịch bản, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, cùng bọn An Tử Hàm nói chuyện phiếm.
Lúc này Thẩm Thành lại đi tới, trực tiếp xốc kịch bản lên, cầm lấy điện thoại Tô Cẩm Lê vứt đi, điện thoại rơi xuống đất: “Em không có thiên phú, hiện tại còn không chịu nỗ lực, em có biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ nhân vật này không, thái độ của em là gì đấy?”
Tô Cẩm Lê bị Thẩm Thành làm cho hoảng sợ, cũng biết là mình sai rồi, lập tức im lặng.
“Kịch bản, kịch bản không hiểu rõ, kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn không được, sao em lại không biết xấu hổ đi đoàn phim?!” Thẩm Thành lại tức giận hỏi một câu, hận sắt không thành thép.
“Em có nỗ lực…… lời kịch đều thuộc hết rồi, hơn nữa mấy ngày này có thời gian liền xem kịch bản, nằm mơ đều đang diễn kịch, em…” Tô Cẩm Lê vừa giải thích, vừa lau nước mắt.
“Em có biết bây giờ bao nhiêu người nhìn chằm chằm em không? Nếu xuất hiện một chút vấn đề, liền sẽ là vấn đề lớn, anh không muốn nhìn thấy người anh bảo vệ mấy trăm năm lại bị người ta nói xấu!”
“Anh…… Thực xin lỗi.”
“Em xin lỗi anh có ích lợi gì, em phải xin lỗi bản thân!”
Tô Cẩm Lê không nói.
Thật ra cậu không muốn khóc, nhưng bị anh mắng vẫn là không nhịn được nước mắt, quay đầu trộm nhìn thoáng qua điện thoại, thấy màn hình đã nát, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Điện thoại An Tử Yến mua cho cậu.
Thẩm Thành nhìn Tô Cẩm Lê khóc, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, bóp eo mình bực mình hồi lâu mới nói: “Lúc anh vừa vào giới giải trí chỉ có thể diễn vai quần chúng, dựa theo tuổi con người là chín, mười tuổi, chỉ có thể nhân vật con trai thời thơ ấu, mười ba tuổi mới có cơ hội diễn vai chính. Nhưng sau khi anh thành ảnh đế trẻ tuổi nhất cũng chỉ có thể diễn vai phụ, bởi vì tuổi, cũng là vì anh không có nhiều tài nguyên.”
Tô Cẩm Lê rũ đầu, mím môi, gật gật đầu, tuy rằng không nghe hiểu, nhưng có thể hiểu đại ý.
“Em như vậy…… có xứng đáng được fan yêu thích không? Trình độ diễn xuất của em không đạt tiêu chuẩn, bọn họ làm sao có thể bảo vệ em? Giúp em còn không có tự tin.”
Tô Cẩm Lê bị những lời này làm cho đau đớn, chớp mắt, nước mắt tuôn rơi.
“Em tự ngẫm lại đi.” Thẩm Thành nói xong, ra khỏi phòng.
Đến dưới lại thấy Pipi đang dọn đồ.
Quà mẹ An đưa tới mấy ngày rồi vẫn chưa khui xong, rất nhiều đồ kỳ kỳ quái quái, căn bản không có chỗ để.
Một cái đồng hồ cát cao nữa người, thứ này đặt ở đâu cũng chiếm chỗ.
Lại còn có thú nuôi còn sống —— tắc kè hoa, Tô Cẩm Lê sợ tới mức sắc mặt còn thay đổi.
Lạ nhất là một cái cờ thưởng, viết: Cảm ơn con đã khiến con trai cô thông suốt.
Bệnh tâm thần hả?
Thẩm Thành đứng sau sô pha nhìn chằm chằm Pipi hủy quà, Pipi bị nhìn chằm chằm mà lạnh sống lưng, không nhịn được hỏi: “Lão đại, tôi…… làm sai cái gì sao?”
“Tôi rất lộng quyền sao?”
“Hả?”
“Đối với Tô Cẩm Lê.”
“Đúng là có chút…… d*c vọng khống chế của anh rất mạnh.”
Thẩm Thành nghe xong, quay đầu liền lên lầu, tạch tạch tạch, tựa như một trận gió.
Sau đó, cả tòa nhà rung chuyển.
Hiển nhiên lúc này tâm tình Thẩm Thành rất không tốt.
Pipi chột dạ lau mồ hôi trên trán, sau đó liền nghe được âm thanh vỡ vụn, đồng hồ cát cao nữa người đã nát.
Đặc điểm của chiếc đồng hồ cát này là các hạt bên trong dường như có trọng lượng khác nhau, các hạt nhỏ bên trong có nhiều màu sắc sặc sỡ nhưng được xếp thành từng lớp.
Sau khi lật lại, những hạt nhỏ đổi hướng, sau khi rơi xuống vẫn được sắp xếp ngay ngắn theo màu sắc.
Sau khi nát,các hạt đủ màu bên trong lăn xuống đầy đất, Pipi kêu khổ không ngừng.
Sau khi Pipi dọn dẹp xong, phát hiện người trên lầu vẫn đang đánh, đành phải lên lầu gõ cửa phòng Tô Cẩm Lê.
Không lâu sau, Tô Cẩm Lê mở cửa hỏi: “Anh Pipi, có việc sao?”
“Còn khóc sao?” giọng Pipi hỏi không thấp cũng không cao, anh dám cam đoan Thẩm Thành ở trên lầu thính lực thực tốt có thể nghe được, chắc Thẩm Thành cũng quan tâm.
“Hết khóc rồi.” Tô Cẩm Lê trả lời.
Pipi đẩy cửa ra đi vào, lại đóng cửa lại, lúc này mới nhỏ giọng nói với Tô Cẩm Lê: “Em đừng giận lão đại, lúc anh ấy nổi giận mắng anh anh còn muốn nhảy lầu, mà hiện tại anh còn sống tốt đây.”
“Em chỉ là…… cũng sốt ruột, anh em mắng em…… em cũng…… Khổ sở.”
“Lão đại là một người thích cô độc, em tranh luận cũng vô dụng.”
“Anh em không phải gần yêu rồi sao?”
“Đừng nói nữa…… Chẳng những không yêu, còn kết thù.”
“Làm sao vậy?”
“Em gặp Hàn Dao chưa?”
“Ừm rồi.”
“Hàn Dao cực khổ theo đuổi anh em hai năm, việc này em biết không?” Pipi ngồi trên sô pha, tùy tiện hỏi.
“Hàn Dao là mèo yêu mà!”
“Đúng vậy, cho nên lão đại không thích cô ấy, nhưng Hàn Dao chấp nhất, lão đại dần dần đồng ý. Kết quả sau khi yêu nhau bị công ty phát hiện, công ty không cho lão đại yêu đương, dù sao cũng đang ở thời kỳ hoàng kim, sau đó lão đại liền đồng ý.”
“Cho nên không ở bên nhau?” Tô Cẩm Lê kinh ngạc hỏi, khóc cũng quên mất.
“Đúng vậy, lúc ấy Hàn Dao là người đại diện của Ba Nhược Ba La, bị lão đại vô tình vứt bỏ sau đó liền đi ăn máng khác đi giải trí Hoa Sâm, còn mang theo rất nhiều tài nguyên.” Pipi nói xong thở dài một hơi, có vẻ cũng cảm thấy Thẩm Thành làm không tốt lắm.
Người như Thẩm Thành cảm tình đạm bạc, Tô Cẩm Lê đối tốt với Thẩm Thành nhiều năm như vậy, Thẩm Thành mới dần dần tiếp nhận cậu, nhưng vẫn không phải anh trai đủ tư cách, thích khống chế hết thảy.
Anh ấy đối xử Hàn Dao như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Tô Cẩm Lê đột nhiên cảm thấy rộng mở thông suốt.
Cậu đã hiểu tại sao Hàn Dao chán ghét cậu như vậy.
Hàn Dao bị Thẩm Thành vô tình tra sau đó
lại lộng chết nghệ sĩ của cô
Hàn Dao là yêu, tất nhiên cũng có thể nhìn ra linh hồn Chu Văn Uyên có vấn đề, sau đó cũng biết chuyện này là ai làm.
Lại sau nữa, An Tử Yến lại đoạt đi tài nguyên của Hàn Dao.
Những thứ này đều tính trên đầu Tô Cẩm Lê.
Vốn dĩ đã hận anh trai, hiện tại còn đi trêu chọc cô, Hàn Dao sẽ hắc Tô Cẩm Lê một đợt cũng không kỳ quái.
Hàn Dao hiểu Thẩm Thành, tất nhiên biết Thẩm Thành cùng An Tử Yến quan hệ bất hòa, lại đồn An Tử Yến cùng Thẩm Thành hợp tác nâng Tô Cẩm Lê, cũng là muốn ghê tởm Thẩm Thành.
Nhưng mà Thẩm Thành lại không nói gì.
Tô Cẩm Lê ôm gối rơi vào trạng thái uể oải.
Tại sao Thẩm Thành đều không nói cho cậu…… Rõ ràng cậu đã gọi điện thoại hỏi Thẩm Thành, Thẩm Thành lại không nói một chữ, làm cậu tự mình phỏng đoán thật lâu, cũng không biết tại sao mình bị nhắm vào.
Lúc này Thẩm Thành xuống lầu, mở cửa phòng Tô Cẩm Lê, chất vấn Pipi: “Cậu nói với em ấy cái gì?”
“Này…… tôi đi dọn nhà.”
Thẩm Thành còn muốn phát hỏa, lại thấy Tô Cẩm Lê trừng mắt nhìn anh một cái, không khỏi ngẩn ra.
“Làm sao?” Thẩm Thành hỏi Tô Cẩm Lê.
“Tại sao anh không nói cho em?!” Tô Cẩm Lê đột nhiên chất vấn Thẩm Thành.
“Tại sao phải nói cho em?”
Câu nói này thực sự khiến Tô Cẩm Lê nhất thời cảm thấy đau lòng.
Tại sao phải nói?
Em là em trai anh mà…
Tô Cẩm Lê lại lần nữa bị tức phát khóc, lần này thật là hỏa khí lên đầu, gân cổ lên kêu với Thẩm Thành: “Sao anh lại quá đáng như vậy, em là em trai anh, anh lại không nói gì với em, còn không quản! Em bị Hàn Dao khó xử, còn chưa hiểu rõ tại sao lại thế, hiện tại mới biết được!”
“Cô ấy…… sẽ không làm gì khác……”
“Cô ấy là mèo yêu đó! Tại sao anh còn có thể ở cạnh mèo yêu, em lại không thể cùng An Tử Yến ở bên nhau?”
“Cái gì?!” Thẩm Thành lập tức cau mày, giọng điệu nghiêm túc hỏi.
“Em thích anh ấy không được sao? Em chính là thích anh ấy, em muốn ở bên anh ấy, anh đừng động em!” Tô Cẩm Lê tiếp tục hét lên, đầy tự tin nói.
“Em tìm đánh có phải không?”
“Vậy anh liền đánh chết em.”
“Anh quản em không được nữa rồi hả?”
“Trừ bỏ em quấn lấy anh, anh khống chế toàn bộ hành động của em, em không bao giờ cảm thấy anh là anh trai em!”
Những lời này khiến Thẩm Thừa thân thể cứng ngắc, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
“Cái gì anh cũng không nói cho em, trên người anh tất cả đều là bí mật, em có yêu thích người khác cũng không dám nói cho anh, chỉ là bởi vì anh chán ghét anh ấy! Sao anh lại chán ghét anh ấy, rõ ràng là hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng mà……”
Thẩm Thành nhìn Tô Cẩm Lê, đột nhiên nâng tay lên.
Pipi sau khi phát hiện, liền lao tới, nắm lấy tay Thẩm Thành, nói với Tô Cẩm Lê: “Em…… trước đừng nói nữa, vội chạy, anh em tức giận.”
“Đúng vậy, kỹ thuật diễn của em không tốt, anh nói em là đúng, nhưng là…… sao anh lại có thể……” Tô Cẩm Lê còn đang khóc lóc kể lể.
“Cậu buông ra.” Thẩm Thành nói với Pipi.
Pipi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thối lui: “Có chuyện bình tĩnh nói.”
Nói xong liền chạy đi.
Thẩm Thành đóng cửa phòng, thở ra một hơi dài, mới trấn tĩnh lại: “Mấy ngàn năm nay, người duy nhất anh quan tâm nhất chính là em. Anh là thật sự cảm thấy An Tử Yến phẩm hạnh không hợp, không xứng với em, hơn nữa, em quá mức đơn thuần, cậu ta lại rất nhiều mưu kế, anh sợ cậu ta sẽ thương tổn em.”
Tô Cẩm Lê lau nước mắt, không nói nữa.
Con cá này… khá dễ dỗ.
“Anh thật sự rung động trước Hàn Dao, nhưng ở cùng cô ấy sẽ ảnh hưởng đến tương lai, em còn có thể không chấp nhận. Anh suy nghĩ một chút, từ bỏ mối quan hệ này.”
“Em…… Sẽ không…… Chỉ cần anh thích…… nếu anh thích thì em cũng không thể……” Tô Cẩm Lê nghẹn lời vì khóc.
“Nhưng em sẽ sợ hãi.”
“Em nỗ lực…… Không sợ hãi là được.”
“Nói đến cùng, chính là không thích đến vậy.” Thẩm Thành nói đến trọng điểm, “Sẽ do dự, là chứng tỏ không thích, cho nên không cần hy sinh thứ khác. Vậy còn em, vì An Tử Yến phản kháng anh, là thật sự thích cậu ta sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường quỷ súc phá hư ý cảnh ( xin đừng coi trọng):
Thẩm Thành: Sẽ do dự, là chứng tỏ không thích, cho nên không cần hy sinh thứ khác. Vậy còn em, vì An Tử Yến phản kháng anh, là thật sự thích cậu ta sao?
Tô Cẩm Lê: Không phải.
Thẩm Thành: Ồ.
An Tử Yến:???
【kết thúc truyện 】
【 tuyến cảm tình đứt rồi còn có thể viết tuyến sự nghiệp a 】
【 An Tử Yến:?????????? 】