Vòng thi thứ hai vẫn sẽ được tổ chức trên sân khấu chính.
Vòng thi này khác với vòng trước.
Tức là khi tất cả các thí sinh đến nơi, họ ngồi trực tiếp trong khán phòng và sẽ theo dõi trận đấu từ góc nhìn của khán giả.
Từng tổ ngồi trên sân khấu.
Mấy thành viên tổ Tô Cẩm Lê ngồi cạnh nhau, bởi vì liên quan tới bài hát nên tổ bọn họ mặc đồ rất bình thường.
Cậu mặc cái áo sơmi màu lam nhạt, một bên nhét trong quần, một bên thả ra, cậu cũng không biết tại sao stylist làm như vậy. Phối với quần jean rách, cùng với một đôi giày thể thao.
Các thí sinh nữ cùng nhóm liên tục tụng kinh, như kinh Phật, khiến tóc tai Tô Cẩm Lê dựng đứng.
Điện thoại trong túi rung lên, cậu lấy chiếc điện thoại mới ra loay hoay một lúc mới tìm ra cách mở khóa.
Mở điện thoại, thấy An Tử Hàm đã gửi một tin nhắn.
Cậu cố ý né camera man, xem tin nhắn An Tử Hàm gửi: Cầu nguyện lên sân khấu sau cùng đi.
Tô Cẩm Lê: Tại sao?
Tô Cẩm Lê ngây ngốc làm An Tử Hàm cực kì tức giận, spam phổ cập khoa học cho cậu, hơn nữa thể hiện tốc độ đánh chữ của mình.
An Tử Hàm: Cậu có phải bị ngốc không hả? Vòng đầu tiên chia thành hai tập, cho nên anh tôi mới cố ý cho tôi lên sân khấu trước.
An Tử Hàm: Sau khi tập đầu tiên được phát sóng sẽ mở bình chọn, chỉ có nhìn thấy mặt mới có thể làm người xem quen mắt, bầu phiếu cho chúng ta.
An Tử Hàm: Chúng ta được phát vào tập một, so với những người khác nhiều hơn một tuần bầu phiếu. Nhưng là đợt thứ hai thi đấu chỉ phát trong một tập, cũng chính là lên sân khấu sau cùng, sẽ làm người xem có ký ức một tí, càng có ưu thế.
Tô Cẩm Lê trợn mắt há hốc mồm, viết tay từng nét bút để nhập chữ, trả lời cậu ta: Thì ra là vậy…… Tôi số 27 là tập nào?
An Tử Hàm: Tôi hỏi anh trai, cậu cực kì may mắn, là tiết mục cuối của tập 1. Nghe nói tập 2 bị cắp bớt, tua nhanh, hình ảnh chỉ lóe qua. Mới vừa xem một tiết mục, người xem sẽ có cảm giác với khuôn mặt mới đó, thứ nhất với cuối cùng là hai người được người xem nhớ kỹ nhất.
Tô Cẩm Lê thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhắn lại: Ừm ừm, hy vọng hai chúng ta đều lên sân khấu sau.
Tô Cẩm Lê tắt điện thoại, nhìn thấy An Tử Yến đứng trên đài, đã bắt đầu điểm tên ca khúc từng tổ.
Màn hình lớn đặc tả khuôn mặt An Tử Yến, một gương mặt hỗn huyết sắc nét được phóng đại, thế nhưng cũng không tìm ra tì vết nào.
Hai anh em này gien thật tốt.
“Tổ thứ nhất là một bài rất kinh điển.” An Tử Yến cầm tờ giấy nói.
Khán giả ngay lập tức la ó, tất cả các bài hát hôm nay đều là những bài hát kinh điển.
“Là một bài rock and roll kinh điển.” An Tử Yến cho phạm vi, có mấy người bắt đầu khẩn trương.
“BEYOND.”
Nói xong lập tức có người hỏi: “Có mấy tổ hát bài của BEYOND?”
“Hai tổ!”
Trong đó một tổ viên trực tiếp bắt đầu kêu, “A a a” kháng nghị.
An Tử Yến mỉm cười nhìn dưới đài, dáng vẻ có chút ác ý, ngay sau đó tiếng thét chói tai của mấy cô nàng vang lên.
“Nụ cười này quá phạm quy!!!”
“Yến Yến anh siêu đẹp trai!”
Tô Cẩm Lê khẩn trương nhìn, điện thoại lại run.
An Tử Hàm với mấy người cùng tổ không thân, nhưng quản không được miệng mình, chỉ có thể nhắn tin tranh thủ phun tào.
Tô Cẩm Lê lấy điện thoại, đã thấy An Tử Hàm vậy mà lập một nhóm thảo luận, bên trong có Ô Vũ, Thường Tư Âm, Phạm Thiên Đình cùng với hai người bọn họ.
An Tử Hàm: Nhìn anh ta chơi đẹp trai như vậy, tôi không nhịn được muốn đi đá anh ấy một cái.
Phạm Thiên Đình: Tôi thấy anh cậu đẹp hơn cậu nhiều, sao cậu cứ chối mãi vậy?
An Tử Hàm: Lỗ mũi của anh tôi to đến mức có thể nhét cả hành lá vào.
Thường Tư Âm: Chủ yếu là anh Yến mũi rất cao thẳng, lỗ mũi mà bé thì ngược lại khó coi.
An Tử Hàm: Mũi tôi đẹp hơn anh ấy.
Ô Vũ: Anh cậu biết cậu nói mấy lời này có đánh cậu không?
An Tử Hàm: Tôi sợ anh ta sao?
Tô Cẩm Lê: Sẽ.
Phạm Thiên Đình: Ha ha ha ha ha ha!
Thường Tư Âm: Phụt.
Ô Vũ: [ mỉm cười ]
“Tổ đầu tiên là 《 đại địa 》, tôi nghe nói tổ này đã tiến hành cải biên ca khúc một chút, mỗi một thí sinh đều rất có tài hoa, chúng ta hãy mong chờ màn biểu diễn của họ.” An Tử Yến cuối cùng cũng nói ra.
Trong nhóm.
An Tử Hàm: Tổ Trương Thải Ni.
Phạm Thiên Đình: Là người có ý tứ với Tô Cẩm Lê kia?
An Tử Hàm: Đúng.
Trên sân khấu, bốn thí sinh đứng thành một hàng nhìn về phía khán giả, mỗi người đều có phong cách khác nhau, Trương Thải Ni xem như đặc biệt hơn, trên người treo một cái Bass.
An Tử Yến nói họ tiến hành tự giới thiệu.
Tới lượt Trương Thải Ni, một cảnh thú vị hơn đã xảy ra.
“Tôi có thể nhờ Tô Cẩm Lê cổ vũ cho tôi không?” Trương Thải Ni cầm microphone, cực kì thản nhiên nói.
Cô vừa dứt lời, cả khán phòng ồ lên thích thú.
An Tử Yến nỗ lực khống chế biểu tình, mới không bị người khác nhìn ra anh có chút mất tự nhiên, mỉm cười hỏi: “Sao lại là Tô Cẩm Lê?”
“Chúng ta đều biết cậu ấy là cẩm lý mà! Sẽ cho tôi vận may.”
Tô Cẩm Lê ngơ ngác nhìn trên sân khấu, thật cẩn thận giấu điện thoại đi, khi quay đầu lại liền nhìn thấy có camera quay đặc tả cậu.
Cậu nghĩ nghĩ, đứng lên, đi đến rìa sân khấu.
Trương Thải Ni vẫn luôn nhìn cậu, lập tức tới rìa ngồi xổm xuống, duỗi tay đưa cho cậu microphone của mình.
Tô Cẩm Lê lấy microphone, cùng lúc đó, giơ tay sờ đầu Trương Thải Ni.
Một người ngồi xổm trên sân khấu, một người đứng ở dưới đài, cứ như vậy, độ cao sân khấu vừa vặn cho bọn họ có thể làm động tác này.
Tô Cẩm Lê cầm microphone, nói một câu: “Cậu cố lên.”
Nói xong đem microphone đưa lại Trương Thải Ni, lại trở về thính phòng.
Lúc này thanh âm ồn ào còn lớn hơn nữa.
Trương Thải Ni ngồi xổm bên sân khấu, tâm thiếu nữ tràn lan rối loạn, một cô gái hát rock and roll ngầu lòi, khó có khi lộ ra bộ dạng ngượng ngùng.
Cô quay trở lại sân khấu, đã có chút nói năng lộn xộn.
An Tử
Yến vẫn mỉm cười, muốn phỏng vấn thí sinh tiếp theo, đem Trương Thải Ni “Tốc chiến tốc thắng” cho qua.
Nhưng mà nhóm giám khảo vẫn còn bàn luận màn vừa rồi.
Tàng Ngải không nhịn được cảm thán: “Ôi trời ạ, tôi thế mà cảm giác như vừa xem một màn phim thanh xuân vườn trường.”
Hàn Khải nói theo: “Rất đẹp.”
Tàng Ngải vừa nói xong liền ôm mặt: “Thật ngọt mà, trái tim thiếu nữ của tôi ơi.”
Cố Kết còn nói thêm: “Hai thí sinh đều rất có thực lực, lúc huấn luyện tôi khá chú ý tới. Trương Thải Ni tuy rằng ở tổ B, nhưng thực lực cũng không thua ai cả, nếu vũ đạo tốt một chút, nhất định sẽ vào tổ A.”
An Tử Yến đeo tai nghe, PD còn đang nói, anh có thể lại phỏng vấn vài câu, đây cũng là một đoạn đáng xem.
Vẻ mặt An Tử Yến không đổi, bắt đầu khống tràng: “Được rồi, sau đây chúng ta phỏng vấn từng thí sinh còn lại.”
PD: “……”
Trong nhóm.
An Tử Hàm: Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
An Tử Hàm: Trương Thải Ni có chút thú vị, lá gan rất lớn đó.
Ô Vũ: Muốn xào CP?
An Tử Hàm: Ánh mắt rất độc, lập tức coi trọng em trai tôi.
Phạm Thiên Đình: Dù sao một màn này khẳng định sẽ được phát lên, Tô Cẩm Lê còn thuận tiện có một đoạn màn ảnh, không lỗ.
Ô Vũ: Nếu là thiệt tình, tôi bội phục dũng khí của cô ấy. Nếu là vì xào CP để có thêm vài màn ảnh, có chút tâm cơ.
Thường Tư Âm: Không phải chân ái sao?
An Tử Hàm: Cậu ngốc hả? Trong 4 người nam on top, Tô Cẩm Lê tính cách tốt, khả năng sẽ phối hợp với cô ta, lựa chọn Tô Cẩm Lê cũng không kỳ quái. Cùng top 4 xào CP có thêm màn ảnh, bằng không cô ta ở tổ B rất có thể bị cắt bớt màn ảnh, sau này ra mắt như thế nào?
Tô Cẩm Lê khẩn trương đến run tay, cầm điện thoại, nửa ngày không nhắn được chữ nào, chỉ có thể nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy bọn họ phân tích như vậy, thế mà lại cảm thấy rất có đạo lý, chính cậu cũng không có tự tin sẽ được cô gái nào thích.
Cũng chưa tiếp xúc nhiều, sao có thể thích được thật?
Lại ngẩng đầu, thì thấy Chu Văn Uyên quay đầu lại nhìn cậu, hai người đối diện Chu Văn Uyên cũng không lảng tránh, cười với cậu.
Tô Cẩm Lê mỉm cười lại, lại âm thầm sợ hãi.
Tổ Trương Thải Ni biểu diễn xong, cuối cùng tiến hành cho điểm, Trương Thải Ni giành được vị trí đầu tiên trong nhóm.
Sau khi kết thúc Trương Thải Ni chạy đến chỗ Tô Cẩm Lê, giang hai cánh tay, rõ ràng muốn ôm Tô Cẩm Lê chúc mừng.
Tô Cẩm Lê phối hợp đứng dậy, đập tay với cô.
Một…… cái…… đập tay.
Trương Thải Ni sửng sốt, sau đó cười chạy ra.
Hàn Khải cũng thấy được một màn này, cầm microphone nói: “Lúc đi học Tô Cẩm Lê kể với tôi, cậu ấy rất muốn yêu đương. Hiện tại xem ra, cậu ấy độc thân bằng thực lực rồi.”
Khán giả phá lên cười.
Tô Cẩm Lê cảm thấy bối rối, kỳ quái hỏi người bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”
Tổ viên bên cạnh vẫy tay: “Không có việc gì không có việc gì.” Sau đó tiếp tục niệm kinh Phật.
Trong số mấy người Tô Cẩm Lê quen, Ô Vũ, Thường Tư Âm lên sân khấu trước, đến tổ 3 biểu diễn.
Theo lý mà nói, Ô Vũ đứng nhất vòng đầu sẽ lưu lại áp trục. Nhưng lần này lại quyết định rút thăm, Ô Vũ lên sân khấu sớm hơn nhiều.
Sau khi Ô Vũ lên sân khấu có thể nói là thực lực nghiền áp.
Một người quá xuất sắc, sẽ khiến những người khác bình thường hơn làm nền.
Ô Vũ ưu tú, làm ba người cạnh cậu ảm đạm thất sắc. Thường Tư Âm nỗ lực hát, cũng không thể như Ô Vũ châm bạo toàn trường.
Tô Cẩm Lê trợn tròn mắt, xem xong hết ngay sau đó vỗ tay cảm thán: “Hát quá hay.”
Sau khi tiến hành cho điểm, Ô Vũ như cũ vẫn đứng đầu tổ, hơn nữa còn đứng đầu tất cả cho tới lúc này.
Thường Tư Âm cùng thí sinh khác hát sai vài chỗ, cuối cùng lúc báo điểm ngạc nhiên phát hiện, hai người bọn họ chỉ kém nhau một điểm.
Thường Tư Âm vô cùng may mắn xếp thứ ba.
Những người khác đều không biết, chỉ có Tô Cẩm Lê biết, là chúc phúc cậu cho Thường Tư Âm.
Thường Tư Âm ôm người xếp thứ tư phải vào khu vực chờ, lại lần nữa ôm Ô Vũ, hai mắt cậu ấy âm thầm đỏ hoe.
Từ khi bị mấy công ty từ chối, đến bây giờ có thể tiến vào vòng thứ hai, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã đổi vận.
Thường Tư Âm cũng biết, cậu có thể như bây giờ là dựa vào mấy hôm nay được bạn bè chỉ điểm, còn có tự mình nỗ lực, cùng với một chút may mắn như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Tư Âm đừng khóc, Tiểu Cẩm Lý mang cậu nổi tiếng ~