Ngày hôm sau, Tô Cẩm Lê vừa mở mắt ra đã thấy ba người vây xem cậu.
Thấy cậu tỉnh lại, Phạm Thiên Đình lập tức chỉ vào cậu nói: “Đó, cậu ấy có phải đã lộn lại rồi không?”
“Vóc dáng lớn như này sao lộn được trên cái giường bé tí thế?” An Tử Hàm rất là tò mò.
“Đi xem camera chẳng phải sẽ biết?”
Mấy người đồng loạt nhìn về phía camera, cùng nở nụ cười.
“Lần đầu tiên tôi cảm thấy cái camera này không tồi, còn có thể tham thảo tư thế ngủ huyền bí của Tô Cẩm Lê.” An Tử Hàm cảm thán.
Tô Cẩm Lê cảm thấy cực kì bất đắc dĩ: “Các cậu vây xem tôi ngủ làm gì chứ?”
“Ngoan, sau này buổi sáng đừng nói chuyện, giọng cậu thật khó nghe.” An Tử Hàm an ủi xong thì đi rửa mặt.
Tô Cẩm Lê bò xuống giường, đứng cạnh An Tử Hàm, hé miệng bắt đầu đọc thơ diễn cảm mà như ca hát, phiền đến mức An Tử Hàm đánh răng thôi mà cũng đi vòng vòng trong phòng.
Hồ nháo buổi sáng xong rồi ra khỏi phòng chung, mới đi ra đã thấy Trương Thải Ni dựa vách tường chờ ở chỗ rẽ.
Thấy bọn họ ra cô lập tức lại chào hỏi: “Phòng mấy cậu thật náo nhiệt, may mà ở riêng một phía.”
“Mấy phòng khác còn có giường trống, phòng tôi đầy đủ nhất.” An Tử Hàm trả lời.
“Đang đợi tôi sao?” Tô Cẩm Lê chủ động đi qua hỏi, hai người bọn họ hiện tại là đồng đội. Lại vừa rồi An Tử Hàm nói câu kia lúc người khác nghe thì có chút chói tai, cậu vội ngắt lời.
“Đúng vậy, đêm qua tôi suy nghĩ cả một đêm, tôi muốn cải biên một ít, muốn thảo luận với cậu.” Trương Thải Ni trả lời xong lại liếc An Tử Hàm một cái, không nói gì.
Tô Cẩm Lê gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Trương Thải Ni với Tô Cẩm Lê cùng nhau đi nhà ăn, lúc ăn cơm Trương Thải Ni còn cầm lời bài hát, chỉ vào mỗi một câu, hát khẽ cho Tô Cẩm Lê nghe.
Tô Cẩm Lê vừa ăn vừa nghe, thỉnh thoảng đáp một câu.
“Thêm hát hí thì sẽ rất kỳ quái.” Trương Thải Ni tùy ý ăn vài miếng, sau đó tiếp tục ngâm nga.
“Cậu không ăn sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Ừm, tôi sợ béo.”
Tô Cẩm Lê gật gật, sau đó kẹp mất miếng xương sườn của Trương Thải Ni.
Trương Thải Ni nhìn động tác của cậu, không nhịn được cười, nhưng cô cũng không nói gì tiếp tục ngâm nga.
Buổi huấn luyện này không tập ở phòng trước nữa. Để thích ứng với Trương Thải Ni nên Tô Cẩm Lê tới phòng của tổ B.
Hai người ngồi xếp bằng trên đất, cầm lời bài hát, vừa phác họa vừa ngâm nga.
Trương Thải Ni nghe xong đoạn Tô Cẩm Lê rap, không nhịn được hỏi: “Cậu xem này, tóc của tôi có dày hơn không?”
“Hả?”
“Đầu tôi bây giờ đầy dấu chấm hỏi, có vẻ tóc tôi phải dày gấp đôi rồi đó. Sao cậu hát được như vậy, tôi vẫn luôn rất tin tưởng cậu, kết quả hiện tại toàn sụp đổ.”
“Tôi chưa hát kiểu này bao giờ.” Tô Cẩm Lê trả lời rất ủy khuất.
Trương Thải Ni lấy đàn ghi-ta tới tìm cảm giác, bàn luận với Tô Cẩm Lê suốt một ngày mới tìm được chút cảm giác, Trương Thải Ni kiên nhẫn dạy Tô Cẩm Lê một lần lại một lần hát như thế nào, hai người sửa bài hát cho đến sáng sớm.
Tô Cẩm Lê mệt mỏi trở lại phòng ngủ, thì thấy trong phòng ngủ chỉ có mình Ô Vũ.
Ô Vũ nhìn cậu một cái rồi giải thích: “Anh trai nhỏ của cậu ra khỏi phòng, Phạm Thiên Đình đi an ủi.”
Anh trai nhỏ là An Tử Hàm.
Tô Cẩm Lê gật đầu, hỏi: “Lần này vì cái gì?” Loại chuyện này quá thường xuyên xảy ra.
“Tôi nói cậu ấy hát khó nghe.”
“Ồ, vậy tôi đi tắm trước.” Tô Cẩm Lê cầm xà phòng với cả chai nấm chân một lần sạch vào phòng tắm. Cậu biết đằng nào tới lúc ngủ An Tử Hàm cũng sẽ trở lại.
Ô Vũ cũng không để ý, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
*
Top 30 thí sinh sẽ tập trung lại vào ngày hôm sau, tập hợp xong thì tiến hành bình luận cho nhau.
Ca khúc lần này rất ít vũ đạo, chọn bài cũng do dân mạng chọn, rất nhiều ca khúc đứng đầu, hầu hết không khó khăn lắm, chỉ cần đưa ra vài lời bình là được.
Hàn Khải nghe Ô Vũ cùng An Tử Hàm hát, gật đầu: “Âm chuẩn, cảm tình không đúng, lúc hai cậu hát còn có sát khí, chưa hề tiêu tan hiềm khích lúc trước, liên tục xem đối phương không vừa mắt. Hai người hiếm khi phải giao tiếp ánh mắt mà vẫn trừng mắt nhìn đối phương.”
Không ít người nhỏ giọng cười, đặc biệt là Tô Cẩm Lê, sớm tập mãi thành thói quen.
Ô Vũ trầm mặc không nói.
An Tử Hàm cầm lời bài hát, tùy ý trả lời: “Chờ lúc lên sân khấu, hai chúng tôi biểu diễn một chút là được.”
“Ngày thường luyện tập mà không tương tác thì lên sân khấu không thể ăn ý được, Một người muốn tiến lên, một người đứng yên tại chỗ, người này nhìn người kia, người kia còn không để ý tới.”
Lần này, An Tử Hàm không nói.
Hàn Khải cho hai người họ mặt đối mặt, nhìn thẳng đối phương, bồi dưỡng cảm tình, làm hai người xấu hổ đến mức cả người khó chịu.
Hàn Khải phớt lờ, tiếp tục cho tổ tiếp theo lên, vừa vặn là tổ Tô Cẩm Lê.
“Cải biên rồi?” Hàn Khải hỏi hai người.
Hai người đồng loạt gật đầu.
“Phong cách hai người không quá giống nhau, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy tổ hợp này rất thú vị, đến đây đi.”
Chờ hai người bọn họ hát xong, Hàn Khải gật đầu: “Hai cậu cũng vậy, toàn bộ đều không có giao tiếp ánh mắt.”
Tô Cẩm Lê có chút ngượng ngùng trả lời: “Hơi xấu hổ……”
“Đừng ngượng ngùng, đây là ý cảnh của bài, cậu không chỉ là thích cô ấy, còn phải ngọt ngào hơn, tương tác nhiều hơn. Tổ hai người còn phải thâm mật hơn Ô Vũ, An Tử Hàm mới đúng.”
“Ồ, vâng.” Tô Cẩm Lê đáp ứng.
“Cảm ơn thầy.” Trương Thải Ni cũng trả lời.
Hàn Khải rốt cuộc buông tha Ô Vũ với An Tử Hàm, để bọn họ về tại chỗ tìm cảm giác.
Đáng tiếc Tô Cẩm Lê đi tổ B, hai người bọn họ đơn độc huấn luyện quả thực là hình thức địa ngục, có lẽ rất khó để phá vỡ lớp băng.
Tô Cẩm Lê bên này ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể khuyên An Tử Hàm vài câu, lại đi theo Trương Thải Ni tập hát.
Bọn họ trở lại phòng B, lại luyện tập một thời gian, vẫn không thể tương tác được.
Trương Thải Ni nói với Tô Cẩm Lê: “Cậu lại đây với tôi một chút.”
Hai người né camera, đến chỗ không có máy theo dõi, Trương Thải Ni lúc này mới mở miệng: “Kỳ thật cậu không cần quá có gánh nặng tâm lý, ban đầu tôi muốn xào CP với cậu để có nhiều màn ảnh hơn. Tôi cũng không nghĩ tới sẽ biến thành cái dạng này, cậu đừng bởi vì tị hiềm gì đó mà trì hoãn thi đấu.”
Tô Cẩm Lê nhìn Trương Thải Ni, cô hơi cúi đầu, lúc nói chuyện tay vẫn mân mê vạt áo, nói xong mím môi, rũ mắt như sắp khóc.
“Ừm, vậy sao cậu khóc?” Tô Cẩm Lê hỏi cô.
Trương Thải Ni vốn còn cố nén, bị hỏi xong thần kinh vốn căng chặt
không trụ được nữa, xoay người nâng tay che mặt, khóc lóc nói: “Bọn họ đều nói như vậy, cậu cũng nghĩ vậy là được, quản tôi khóc hay không làm gì?”
Tô Cẩm Lê không am hiểu đối phó loại trường hợp này, lập tức rối loạn: “Thật ra tôi không nghĩ nhiều……”
“Tôi không rõ, hát rock and roll thì làm sao chứ? Trên người có xăm hình có vấn đề sao? Mỗi ngày mắng tôi là tài xế già, mắng tôi kỹ nữ tâm cơ, còn nói tôi cho không gì đó…… tôi…… tôi không được phép thích ai sao?”
Trương Thải Ni đột nhiên mất khống chế, làm Tô Cẩm Lê trở tay không kịp: “Này…… cậu bình tĩnh chút.”
“Hàn Khải cũng nói hai chúng ta phong cách không giống nhau, thì sao?! Cậu là tiểu khả ái thuần khiết, tôi chính là lão vu bà quạ đen có phải không? Loại con gái như tôi nhất định phải thích thiếu niên phản nghịch bệnh trung nhị sao? Tại sao cái gì cũng phải thống nhất, vì sao nam thích nam, nữ thích nữ mà bọn họ còn bài xích? Sao bọn họ nhiều chuyện như vậy?!”
Tô Cẩm Lê nhìn Trương Thải Ni khóc, cảm thấy đầu muốn nổ luôn rồi, sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế khuyên: “Nếu không cậu…… nghỉ rồi khóc?”
“Cậu tưởng khóc có thể tiếp sức à?! Còn nghỉ ……” Trương Thải Ni hung hăng nói xong lại bắt đầu khóc.
Giọng cô khàn khàn, lúc khóc “Oa oa oa” như ngựa mất cương.
Tô Cẩm Lê nghe tiếng khóc của cô, không nhịn được hỏi: “Lần trước giọng tôi khàn lúc hát chắc cũng khó nghe giống cậu nhỉ?”
Vừa hỏi xong tiếng khóc của Trương Thải Ni đột nhiên im bặt, nhìn Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê bị nhìn đến hoảng hốt, lập tức đứng nghiêm, không dám thở mạnh.
“Cậu dỗ con gái vậy đó hả?” Cô hỏi.
“Cậu…… Cậu khóc.. giỏi quá.”
Trương Thải Ni bị những lời này của Tô Cẩm Lê chọc cười, lau nước mắt, nói: “Cậu độc thân bằng thực lực, khóc vì cậu không đáng, đại móng heo!”
“Tôi…… nghe mấy cô kia nói phải thích nhau mới có thể ở bên nhau, tôi không có cảm giác phương diện kia với cậu, cho nên……” Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy phải nói rõ ràng, bằng không hai người bọn họ ở một chỗ quá xấu hổ.
“Đừng đừng đừng, đừng phát thẻ người tốt, cậu coi như cái gì cũng không biết, tôi chính là fans đu idol là được, chừa chút mặt mũi cuối cùng cho tôi được không?”
“Ừm.”
“Lúc cậu hát, cậu đừng để tâm tai tiếng gì đó. Xem tôi thành một đạo cụ, nhìn vài lần không chết được, cậu cũng không yêu tôi gì cả, yên tâm đi.”
“Được.”
Tô Cẩm Lê trả lời xong, Trương Thải Ni đột nhiên xắn ống quần, cho Tô Cẩm Lê xem hình xăm ở mắt cá chân mình: “Hình xăm này là tên của bạn trai cũ, chia tay lâu rồi nhưng tôi vẫn không đi tẩy. Tôi đoán cậu ta đã đi tẩy từ sớm rồi, người canh cánh trong lòng chỉ có mình tôi.”
Tô Cẩm Lê không hiểu những thứ này, chỉ mù quáng gật đầu.
“Tôi chỉ có một bạn trai cũ là cậu ta, không phải tài xế già.” Trương Thải Ni bổ sung.
“Ồ.”
“Người khác mắng tôi không sao cả, tuy rằng cậu cự tuyệt tôi, tôi vẫn không muốn cậu nghĩ tôi như vậy. Tôi không phải cô gái tốt, nhưng mẹ nó cũng không phải kỹ nữ! Tôi chỉ làm việc tôi thích, trang điểm thành bộ dáng tôi thích, vẫn luôn làm chính mình, thích thì thích, không được chính là không được, cậu hiểu không?”
Tô Cẩm Lê bị Trương Thải Ni hùng hổ hỏi một câu, ngây ngốc trả lời: “Không hiểu lắm.”
“Nhưng yên tâm đi, tôi sẽ không dây dưa, hát xong bài này là hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa, tôi cảm thấy, này có thể là lần cuối cùng tôi lên sân khấu, cho nên…… tôi muốn biểu diễn thật tốt.”
Tô Cẩm Lê gật đầu, cậu thấy được Trương Thải Ni nỗ lực, hơn nữa loại cá tính con gái mạnh mẽ này cũng sẽ không làm người khác chán ghét.
“Cậu đi trước đi.” Trương Thải Ni phất tay, “Tôi đã khóc dễ bị nhìn ra, nghỉ một lát rồi ra ngoài.”
“Được, tôi trước.” Tô Cẩm Lê thật sự đi.
Trương Thải Ni nhìn bóng dáng Tô Cẩm Lê rời đi, không nhịn được lại khóc, lau nước mắt.
Người như Tô Cẩm Lê không biết chỗ nào có thể hấp dẫn người khác đến vậy.
Ngay từ đầu chỉ là thấy Tô Cẩm Lê không tồi, sau lại thấy tính cách thật tốt, người lại đơn thuần, còn có lúc trên sân khấu cực kì mê người.
Loại người này càng tới gần, càng khiến người thích, Trương Thải Ni bị cự tuyệt vẫn sẽ có chút khổ sở.
Nhưng cuối cùng cô lại vỗ mặt: “Trương Thải Ni, tỉnh lại một chút, những fans đó đều không thấy được Tô Cẩm Lê thật, ngươi đã hát chung với cậu ấy, ngươi là vương giả!”
Nói xong lại bắt đầu không cầm được nước mắt.
*
Lúc Tô Cẩm Lê trở về đã thấy Ô Vũ hiếm khi về phòng sớm.
An Tử Hàm đuổi theo sau, nói: “Cậu cũng đừng quá để ý, cậu không có biện pháp khống chế.”
Ô Vũ không trả lời, rời đi nhanh hơn.
Tô Cẩm Lê vội chạy qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bạn gái cũ của Ô Vũ bị làm thịt.”
“Bánh bao thịt người?”
“Không phải, bị tìm ra, đưa lên mạng, giờ đang bị mắng rất thảm.”