Sau khi quay chụp xong các thí sinh có thể tự do hoạt động.
Lần này tổ chương trình cho bọn họ một kỳ nghỉ, không có cameras, bọn họ muốn làm gì thì làm.
Các thí sinh sôi nổi đi thay đồ bơi tổ tiết mục chuẩn bị, đến bể bơi bơi lội.
An Tử Hàm như điên rồi, một hai phải biểu diễn nhảy cầu, kết quả nện trên người Ô Vũ, hai người váng đầu nửa ngày, sau đó cả hai đè nhau xuống nước cho đến khi kiệt sức mới bỏ cuộc.
Tô Cẩm Lê ngồi trên bờ, nhìn bọn họ bơi lội không khỏi có chút hâm mộ.
Cậu là cá chép gấm, là yêu trong nước.
Lúc trên núi thường ra sông nhỏ tắm rửa, nước sông có trận pháp bảo hộ, nước rất trong sạch, bơi lội thoải mái.
Cậu ra đây gần một năm, đã rất lâu chưa được bơi lội.
Nhưng pháp lực cậu không đủ, không thể khống chế vẩy cá được, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nhìn mong mỏi, giả dạng làm một con vịt cạn.
An Tử Yến ngồi trên bờ, xúc dưa hấu nói với mấy thí sinh nữ: “Bên trong có bể bơi trong nhà, không lớn như này, nhưng an tĩnh, không bị chiếu nắng. Còn có thể khóa trong, bên trong còn không có camera, mấy cô chơi khỏa thân cũng chả sao.”
Mấy thí sinh nữ lập tức hưng phấn chạy vào trong nhà.
Tô Cẩm Lê nhìn các cô rời đi, tiếp tục xúc dưa hấu.
Lục Văn Tây ăn xong đồ ăn hắc ám, khó chịu không chịu được, lại đây ăn miếng dưa hấu giải vị, đồng thời nhỏ giọng hỏi Tô Cẩm Lê: “Cậu không biết bơi sao?”
“Ừm.”
“Tôi đã thấy Thẩm Thành bơi lội mà, sao cậu ta không có việc gì?”
“Anh ấy lợi hại hơn tôi, tôi không được, là yêu tinh yếu nhất trên núi, còn không bằng em trai nữa.”
“Tôi ăn xong phải đi rồi, gần đây rất bận, nếu không phải Thẩm Thành mở miệng tôi còn không tới. Sau khi tôi đi cậu cẩn thận một chút.” Lục Văn Tây cũng không có biện pháp đối với loại chuyện này, chỉ có thể tạm biệt Tô Cẩm Lê.
“Được.”
“Nếu có việc cậu liên hệ tôi, bên kia tôi có một nhóm 800 vạn fan, thời khắc mấu chốt có thể có tác dụng. Tôi đã đề xuất thêm bạn tốt WeChat với cậu, sau khi có điện thoại thêm là được.”
Fans Lục Văn Tây đến nay vẫn như thần thoại, có tổ chức, có kỷ luật, đi đến đâu mảnh giáp không còn.
Tô Cẩm Lê còn chưa tham dự những việc này, không hiểu lắm, chỉ biết là Lục Văn Tây có ý tốt, lập tức gật đầu: “Được, cảm ơn anh Lục.”
“Không sao, tôi đi đây.” Lục Văn Tây nói xong còn tạm biệt An Tử Yến.
An Tử Yến đang ở cách đó không xa chơi điện thoại, chỉ tùy tiện đáp một câu.
Chờ Lục Văn Tây đi rồi, An Tử Yến có vẻ cũng muốn đi bơi lội, vì thế nói với Tô Cẩm Lê: “Giúp tôi bôi kem chống nắng lên người.”
Tô Cẩm Lê lấy kem chống nắng trên tay An Tử Yến, An Tử Yến lập tức cởi áo trên ra, đưa lưng cho cậu.
Từ góc độ Tô Cẩm Lê, cậu có thể nhìn thấy tấm lưng săn chắc, làn da mịn màng trắng đến không ngờ của An Tử Yến.
Chắc là do hỗn huyết?
Cậu định bóp ra một ít, nhưng vì hiện tại cậu thấy An Tử Yến vẫn còn có chút hoảng loạn, thế cho nên không khống chế được bóp ra hơi nhiều.
Sợ lãng phí vội đem hết bôi lên lưng An Tử Yến, sau đó xoa tới xoa đi, nửa ngày cũng chưa dàn đều được.
“Cậu chà bánh nướng sau lưng tôi hả?” An Tử Yến không nhịn được nghiêng đầu hỏi.
“Bóp quá nhiều, sao xịt ra nhiều vậy?” Tô Cẩm Lê cực kì hoảng loạn, cuối cùng dứt khoát dùng cánh tay mình cọ sau lưng anh lấy bớt một ít.
An Tử Yến duỗi tay cầm chai chống nắng, nhìn nhìn: “Ồ, lợi hại thật, bóp tới nửa bình, sao lực tay cậu lớn thế?”
Tô Cẩm Lê chỉ có thể xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Không sao, cậu dùng nhiều như vậy thì tôi như mặc thêm áo, rất an toàn.” An Tử Yến sao có thể trách cứ Tô Cẩm Lê, lập tức an ủi.
Tô Cẩm Lê bôi hết hai tay rồi mà sau lưng An Tử Yến còn ướt nhẹp một mảnh, Tô Cẩm Lê hết biện pháp, trực tiếp dùng mặt mình đi cọ.
An Tử Yến vô thức thẳng lưng, cảm giác được Tô Cẩm Lê cọ vào lưng mình, giống như đang làm nũng.
Mùi trên người Tô Cẩm Lê đủ làm người chịu không nổi, tiếp xúc gần gũi như vậy khiến An Tử Yến càng thấy không chịu nổi.
Anh khụ một tiếng, nỗ lực bình tĩnh lại, Tô Cẩm Lê bên kia cuối cùng cũng xong.
“Hẳn là được rồi.” Tô Cẩm Lê vỗ vỗ lưng An Tử Yến.
“Được, vất vả cậu rồi.”
Tô Cẩm Lê ngồi ở chỗ cũ xoa kem chống nắng trên mặt mình, nhìn trái nhìn phải thấy nhân viên công tác có người nướng thịt, lập tức chạy qua ăn.
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê rời đi, không nói gì, bơi theo cậu.
Anh vừa rời khỏi, một đám người bắt đầu thét chói tai, dáng người tốt như vậy nên lộ ra tới mới đúng!
*
Các thí sinh rời trại huấn luyện và đến một khu nghỉ dưỡng gần đó để tham gia đại hội thể thao.
Vào lúc ban đêm, tiết mục tổ xếp phòng riêng cho tất cả các thí sinh, điều kiện dừng chân rất tốt làm không ít thí sinh hưng phấn không chịu được.
Đến top 15 quả nhiên có phúc lợi.
Cùng Lục Văn Tây, An Tử Yến chơi cả ngày, chỉ hỏi: Còn ai làm được?!
Tô Cẩm Lê ở trong phòng, đứng bên cửa sổ, nhìn người dưới lầu ít hơn liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Thật ra cậu rất muốn bơi lội, nhưng phải đề phòng người khác, không thể bị người khác phát hiện bí mật.
May mắn lần này là phòng đơn, cậu có thể trộm ra đó cũng không bị phát hiện.
Sau khi về phòng cậu đã ngủ một giấc, rạng sáng 2 giờ tỉnh lại, tròng quần áo, xách theo đồ mình chuẩn bị từ sớm, lén lút ra khỏi phòng.
Bước nhanh xuống lầu, quả
nhiên không có một người.
Làng du lịch vẫn sáng đèn, còn có đèn ngôi sao, dường như một giấc mộng biển đèn mơ màng, phong cảnh thật đẹp. Ban đêm mát lạnh, một mình đi dạo ở đây sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái, quả thực là một nơi thích hợp để tu dưỡng lâu dài.
Cậu ngậm cười đi đến bể bơi, ngồi xổm xuống, chạm chạm nước, hưng phấn không chịu được.
Cậu sợ nơi này có người gác đêm, nên nhìn quanh rồi bước vào phòng.
Cửa này chỉ khép hờ, ước chừng tối sẽ có khách đến, không có giờ đóng cửa.
Cậu vào trong nhà, tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy bể bơi trong nhà mà An Tử Yến nhắc đến.
Bể bơi trong nhà không quá lớn, là bể hình tròn, có thể cho mấy người tùy ý bơi lội, nhưng nếu quá nhiều người sẽ không thích hợp.
Làm cậu kinh ngạc chính là, phòng còn có rèm cửa kéo lên.
Cậu đương nhiên không biết nơi này là chuyên cho mấy cặp tình nhân dùng……
Đem cửa khóa trái xong kéo màn, cảm thấy trong nhà tối đen như mực. Cũng may năng lực nhìn đêm của cậu không tệ, không đến nỗi không di chuyển được.
Sau khi vào phòng thay đồ cởi qu@n áo liền nhanh chân nhảy vào bể bơi.
Bơi lội thật sự siêu thoải mái!
Lúc này cậu không khống chế nữa, trực tiếp biến thành con cá chép gấm.
Con cá này khá lớn, nhìn như trẻ con năm, sáu tháng tuổi, lúc bơi qua bơi lại còn có sóng mênh mông cuồn cuộn, khí phách vượt trội.
*
An Tử Yến lại mất ngủ.
Anh cảm thấy mình có bệnh, có hảo cảm với người ta còn không dám theo đuổi.
Phát hiện người đó không thích hợp, còn không có dũng khí trực tiếp đi hỏi, chỉ có thể miên man suy nghĩ một mình.
Anh tới rồi trên ban công định hút thuốc, bởi vì quanh năm sợ bị đội paparazzi chụp được nên anh ngồi xổm ở nơi có thể giấu được mình, một mình phun mây nhả khói.
Hút xong một điếu, vừa mới đứng lên đã thấy Tô Cẩm Lê xách theo một cái bọc nhỏ vui vẻ đi về bể bơi.
Anh nhìn Tô Cẩm Lê đi qua, do dự một lát, vẫn ra khỏi phòng.
Anh muốn biết —— hết thảy về Tô Cẩm Lê.
Chưa bao giờ bức thiết muốn biết một chút sự tình như vậy.
Anh ra muộn, đi bể bơi bên ngoài đã không có một bóng người.
Anh không biết Tô Cẩm Lê có phải muốn tới nơi này hay không, vừa muốn rời đi thì thấy bể bơi trong nhà có người đã kéo mành.
Điều này làm anh chần chờ trong nháy mắt, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến mà đi qua.
Đến nơi đang kí thì phát hiện Tô Cẩm Lê vẫn chưa làm đăng ký, cũng không lấy chìa khóa đi, không khỏi thở dài.
Đứa nhóc ngốc này vào phòng không để “Xin đừng quấy rầy”, đi bể bơi cũng không biết lấy chìa khóa.
Anh cầm chìa khóa, quẹt thẻ vào bể bơi, đi vào mở đèn liền thấy trong bể có một con cá ngây ra như phỗng.
Con cá bị dọa choáng váng.
Anh quay đầu nhìn ngăn tủ, cửa tủ còn rộng mở, cho thấy sự sốt ruột của chủ nhân.
Bên bể bơi vẫn còn một chiếc dép lê, một chiếc đã bay rất xa, rõ ràng là bị đá văng.
Đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng lúc nhìn thấy một con cá chép gấm lớn như vậy, anh vẫn là có chút…… kinh hoảng.
Nhưng anh lại lớn gan, thế mà đi lại hỏi: “Cậu là Tô Cẩm Lê?”
Mắt của cá mọc ở bên thân, vì thế Tô Cẩm Lê chỉ có thể nghiêng mình cá, dùng một con mắt nhìn An Tử Yến, sau đó lắc đầu cá, phủ nhận.
“Ồ, vậy cậu là thú cưng của Tô Cẩm Lê?” An Tử Yến lại hỏi.
Sau đó lại thấy con cá thật lớn này gật đầu cá.
An Tử Yến gật đầu, tỏ vẻ mình tin, sau đó đi qua vẫy tay với con cá.
Cẩm lý siêu to bự nghe lời bơi qua.
Cẩm lý toàn thân ánh vàng, vảy rất sáng, ở đỉnh đầu có một chấm nhỏ màu trắng nếu nhìn kỹ còn phiếm một chút màu xanh lơ, trông hơi mất hài hòa.
An Tử Yến đem chìa khóa tròng lên đầu cá, nói: “Nói cho chủ nhân, đến cầm cái này người khác mới không thể vào từ bên ngoài.”
Cá lại lần nữa gật đầu cá.
An Tử Yến không dây dưa, trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa giơ tay ngửi ngửi đầu ngón tay.
Lần này không thơm.
Hơi tanh.