“Kỳ thật lần trước mấy người anh Dũng chế tác một ca khúc cho tôi, tôi nghe xong hai lần cảm thấy rất được, nhưng chưa có lời. Giai điệu là ngày thường tập mở giọng, tôi rất thích, anh có nhớ không, là cái đoạn tôi ngâm nga lần trước Ô Vũ dạy Thường Tư Âm phát âm ấy.” Tô Cẩm Lê lại nói đến chuyện khác.
Vòng thi đấu tiếp theo cậu chưa chính thức xác nhận, cho nên đến bây giờ còn có chút do dự.
An Tử Yến gật đầu: “Nhớ rõ.”
Sau khi xác nhận tình cảm với Tô Cẩm Lê, An Tử Yến cố ý tìm bản chưa cắt nối của Tô Cẩm Lê, toàn bộ đều xem lại.
“Tôi muốn thử tự mình sáng tác lời, sau đó biểu diễn bài hát này, hẳn là có thể khống chế được.” Tô Cẩm Lê nghĩ rồi nói cho An Tử Yến ý nghĩ của mình.
Dù sao hiện tại An Tử Yến là lãnh đạo của cậu, cậu phải thương lượng một chút mới được.
“Vòng này em phải chuẩn bị hai bài hát, thời gian rất vội, nếu còn muốn tự sáng tác chỉ sợ là rất khó.”
“Tôi muốn thử xem.” Tô Cẩm Lê nói xong cười cười, thản nhiên nhìn An Tử Yến, “Lúc trước tôi cũng chỉ luyện tập nữa năm đã tham gia thi đấu, thế mà có thể kiên trì đến bây giờ, không thử xem làm sao biết được?”
An Tử Yến luôn cảm thấy rằng nụ cười của Tô Cẩm Lê có thể chữa lành mọi vết thương cho anh ngay lập tức.
Nụ cười tự nhiên, đôi mắt cong cong, khuôn mặt xinh đẹp, không có một tạp chất nào, thật sự rất đáng yêu.
Vì thế anh gật đầu: “Được, để anh nói tổ tiết mục, còn cho mấy em nhận điện thoại lại một khoảng thời gian, em có thể tùy thời bàn với người đại diện cùng với phòng làm việc sửa chữa chi tiết.”
Anh nguyện ý ủng hộ quyết định của Tô Cẩm Lê vô điều kiện, chỉ cần là Tô Cẩm Lê muốn, anh dùng hết toàn lực cũng sẽ giúp Tô Cẩm Lê bắt được.
“Được, cảm ơn anh!” Tô Cẩm Lê lập tức hưng phấn.
“Để cảm ơn, em ở lại với anh một chút đi.”
Tô Cẩm Lê có chút nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Anh cảm thấy cô đơn sao?”
“Không phải, chỉ muốn ở lâu với em một chút.”
“Gia gia của tôi già rồi mới muốn ở lâu hơn với tôi đó.”
“Này không giống nhau.”
Tô Cẩm Lê không hiểu, chỉ quay đầu nhìn An Tử Yến, đánh giá An Tử Yến từ đầu tới đuôi.
An Tử Yến tùy ý cậu, dù sao anh rất tin tưởng ngoại hình của mình, thể chất vạn nhân mê càng làm anh có thêm tự tin.
Xem đi xem đi, nói không chừng xem nhiều vài lần thì yêu anh.
“Gia gia của em…… là cá sao?” An Tử Yến không nhịn được hỏi.
“Là một hồ ly tinh.”
“Nam hồ ly tinh?” An Tử Yến kinh ngạc.
“Đúng vậy, tính tình rất táo bạo, nếu ai khi dễ tôi chắc ông ấy sẽ ăn luôn.”
“Ồ……” An Tử Yến chột dạ lên tiếng, gật đầu, “Anh sẽ không khi dễ em.”
“Ông ấy hẳn là không thích ăn người lớn như anh, phải ngoạm hai miếng lận.”
Này…… Là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?
Đi tới góc An Tử Yến đột nhiên duỗi tay túm Tô Cẩm Lê đi toilet.
“Tôi không cần đi WC ……” Tô Cẩm Lê vội vàng nói.
“Này không có camera.” An Tử Yến trả lời xong vào từng cửa trong toilet nhìn thoáng qua, xác định không có người mới đóng cửa lại, ôm Tô Cẩm Lê ấn vào ngực mình.
Tô Cẩm Lê bị ôm ngơ ngác, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
An Tử Yến ôm Tô Cẩm Lê không chịu buông tay, cằm đặt trên vai cậu, chơi xấu nói: “Ngày mai anh phải đi chụp quảng cáo, có lẽ hai ba ngày không thể qua đây, nhớ em.”
“Nhưng anh từng đến đây mỗi tuần một lần.”
“Khác rồi. Bây giờ anh càng muốn gặp em nhiều hơn. Nếu một ngày không gặp, anh sẽ nhớ em.”
“Ồ…… tôi hiểu được, không thấy anh trai cũng sẽ nhớ……”
An Tử Yến thật sự rất buồn bực, để Tô Cẩm Lê ở cạnh, Tô Cẩm Lê nghĩ đến gia gia. Nói nhớ Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê nghĩ đến anh trai.
Này căn bản không giống nhau mà.
Còn nói muốn yêu đương gì chứ, chả hiểu gì cả.
“Ôm đủ chưa?” Tô Cẩm Lê không nhịn được hỏi.
“Chưa.” Sao có thể ôm đủ, anh hận không thể ôm về nhà, xây cho Tô Cẩm Lê một bể cá siêu siêu bự.
“Ài, không thể làm gì anh.” Tô Cẩm Lê bất đắc dĩ, duỗi tay ôm eo An Tử Yến, để An Tử Yến có thể thoải mái ôm cậu hơn.
Theo cậu, đây là biểu hiện của việc thấu hiểu nỗi cô đơn của người già, quan tâm trường bối.
Nhưng mà An Tử Yến lại vui mừng đến mức cả trái tim gợn sóng.
Hai người ở trong toilet hơn mười phút mới đi ra, trước khi rời đi, An Tử Yến chỉ l3n đỉnh đầu anh: “Đồ trên đầu anh còn không?”
“Hết rồi, tan.”
“Cho anh một cái nữa đi.”
Tô Cẩm Lê duỗi tay, xoa đầu An Tử Yến cho chúc phúc.
*
Lúc Tô Cẩm Lê trở lại phòng ngủ đã được đưa lại điện thoại, không thể không nói hiệu suất của An Tử Yến thực mau.
Cậu vào phòng ngủ, đã thấy An Tử Hàm đang làm phát sóng trực tiếp, cùng Phạm Thiên Đình hát 《 học tiếng mèo kêu 》.
Cậu nghe từng tiếng “Meo meo meo” kinh hồn táng đảm, không khỏi trốn xa.
Cậu sợ mèo, cực kì sợ.
Cả tộc cậu sợ mèo, nên cậu cầm điện thoại né bọn họ.
An Tử Hàm thấy Tô Cẩm Lê đã trở lại, lập tức đón Tô Cẩm Lê qua cùng phát sóng trực tiếp, cũng để kéo nhân khí.
Tô Cẩm Lê tránh không khỏi, nhìn chằm chằm màn hình: “Chào mọi người.”
Nhìn chằm chằm làn đạn nói: “Mọi người hỏi chậm một chút, tôi thấy không rõ.”
【 Tô Cẩm Lê!! Mẹ yêu con! 】
“Ồ, chào mẹ.” Tô Cẩm Lê nhìn làn đạn trả lời.
Nhưng chào mẹ là cái quỷ gì?
【 Tô Cẩm Lê, thân thể tốt chưa? 】
“Khá hơn nhiều, gần đây nói chuyện bình thường. Nhưng chưa thử âm cao, qua hai ngày nữa thử lại.”
【 cẩm lý đại tiên chúc tôi qua cấp 4! 】
【 Tiểu Cẩm Lý, cầu thành tích cuối kỳ nghịch tập. 】
“Ừm, chúc phúc mọi người.”
【 Tiểu Ngư Nhi, An Tử Hàm cùng Ô Vũ đồng thời rơi xuống nước, cậu cứu ai? 】
“Câu hỏi này rất phức tạp.” An Tử Hàm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nên lập tức chỉ ra câu hỏi này.
“Mỗi tay một người, đều có thể xách lên.”
“Con vịt cạn như cậu lại đi cứu hai người biết bơi? Thật dám nói.” An Tử Hàm không nhịn
được mỉa mai.
Tô Cẩm Lê khẽ hừ một tiếng.
Lúc này, có người xoát tên An Tử Yến.
【 chồng ơi, anh em lại bị hắc. 】
【 bảo bảo, An Tử Yến bị lột, con xem không? 】
An Tử Hàm nhìn làn đạn, duỗi tay lấy điện thoại Tô Cẩm Lê, tìm tên An Tử Yến: “Để tôi xem tên anh trai phá của này lại bị bôi đen sao nào.”
Hắc liêu lần này rất nhạy cảm.
Tập mới vừa phát sóng đã có người tiết lộ bên trong có uẩn khúc.
Ngay cả khi An Tử Yến chủ trì, theo chủ nghĩa cá nhân rõ ràng, thích ai thì đặt nhiều câu hỏi hơn. Nếu không thích thì kết thúc cuộc phỏng vấn vội vàng, dẫn đến rất nhiều thí sinh thiếu màn ảnh.
Trong đó, có thể thấy được An Tử Yến rất thích nói chuyện phiếm với Tô Cẩm Lê, còn có An Tử Hàm, ngay cả Thường Tư Âm cũng rất chiếu cố.
Cái tiết mục này hoàn toàn chính là xem An Tử Yến thích ai thì người đó lưu lại, không thích ai thì người đó cút.
Người kêu gào hầu hết là fan của mấy người đã bị loại.
“Kỳ thật cái này không phải do anh tôi, chủ yếu là xem hậu kỳ cắt nối biên tập, chúng ta cũng không có biện pháp khống chế.” An Tử Hàm sau khi xem xong đánh giá như vậy.
Tô Cẩm Lê cũng xem, nhìn nửa ngày không hiểu, phải để An Tử Hàm giải thích Tô Cẩm Lê mới hiểu được mấy người này đang xé gì.
“Tiểu Tinh Xảo không phải là người như vậy.” Tô Cẩm Lê lập tức phủ nhận.
An Tử Yến thực sự chiếu cố rất nhiều người, Tô Cẩm Lê có thể phát hiện được, nhất là với mấy thí sinh có thực lực.
Lúc đại hội thể thao cũng chiếu cố mấy thí sinh nữ vào bể bơi trong nhà, thi đấu kết thúc đều đưa nước cho mọi người.
“Cậu kêu anh tôi là cái gì?” An Tử Hàm rất kinh ngạc.
“Tiểu Tinh Xảo.”
“Sao lại kêu anh ấy như vậy?”
“Lỗ mũi anh ấy rất tinh xảo.”
An Tử Hàm cũng mặc kệ cái gì hắc liêu, đang phát sóng trực tiếp cười như điên, thanh âm ma quỷ “Hia hia hia hia……”
Tô Cẩm Lê đứng lên không tham dự phát sóng trực tiếp nữa, cầm giấy bút qua một bên tìm linh cảm, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài thì thấy thân ảnh An Tử Yến cùng Giang Bình Thu rời đi.
Sau đó thấy lúc An Tử Yến rời đi chúc phúc trên đỉnh đầu cũng tản mất.
Cậu không nhịn được thở dài, An Tử Yến nhất định là người dùng chúc phúc nhanh nhất mà cậu gặp.
*
An Tử Yến ngồi trên xe bảo mẫu, lấy điện thoại xem việc bị hắc mà Giang Bình Thu nói.
Để không bị fan thấy khi online anh đã dùng một tài khoản nhỏ.
Mở bảng hot search lên, điều thứ nhất chính là tên anh thêm chữ “Bạo” hot search.
Nhưng……
An Tử Yến Tiểu Tinh Xảo.
Sao cái từ hot search này lại quỷ dị như thế?
Anh giơ điện thoại cho Giang Bình Thu xem, hỏi: “Lần này bị hắc chính là cái này?”
Giang Bình Thu xem xong cũng sửng sốt, cầm điện thoại tra, nghi hoặc nói: “Lên tận đầu đề hot search, này cũng có thể bạo?”
Mở ra thì thấy là lúc Tô Cẩm Lê phát sóng trực tiếp kêu An Tử Yến Tiểu Tinh Xảo, không bao lâu liền “Bạo”, có thể nói dời tầm mắt siêu nhanh.
An Tử Yến cầm điện thoại tìm tên mình, cuối cùng cũng thấy bài Weibo nói anh sắp xếp tất cả.
Sau đó anh nhận ra mình đã được tẩy trắng.
Có người thống kê phỏng vấn của An Tử Yến, phát hiện khi so sánh hết mấy thí sinh, kỳ thật người bị tốc chiến tốc thắng ngược lại là Tô Cẩm Lê với An Tử Hàm.
Đôi khi An Tử Yến hỏi thí sinh khác họ sẽ trả lời rất nhiều, An Tử Yến vẫn không ngắt lời, luôn nghiêm túc nghe.
Tới Tô Cẩm Lê, chính là An Tử Yến hỏi một câu, Tô Cẩm Lê ngắn gọn trả lời một câu. Nếu An Tử Yến không hỏi, Tô Cẩm Lê tuyệt đối không nói nhiều, cho nên có vẻ tần suất An Tử Yến nói chuyện cao hơn một ít.
Lời đồn trực tiếp bị phá vỡ.
Nhóm anti-fan cũng sôi nổi tan, không hề ầm ĩ.
Anh vốn cho là đoàn đội xã giao của mình làm video, kết quả nhấn vào lại là fans của Tô Cẩm Lê làm tổng kết, vì để làm sáng tỏ Tô Cẩm Lê là dựa vào thực lực nổi tiếng, không phải dựa vào An Tử Yến.
“Fans Tiểu Cẩm Lý nhà mình thật lợi hại……” An Tử Yến không nhịn được cảm thán một câu.
“Ừm……” Nhà mình luôn rồi?
“Em ấy thật đúng là linh.” Lần đầu tiên An Tử Yến bị hắc mà còn cười được, nụ cười ngọt ngào đến lạ thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Bình Thu: An thiếu, ngài lại bị hắc.
An Tử Yến ( bình tĩnh): Đem mợ cả của mấy anh lại đây.
Giang Bình Thu: Mợ cả cùng Thẩm tiên sinh xuất ngoại.
An Tử Yến ( mất mát): Ồ, vậy tự giải quyết đi.