Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 12


trước sau

RENG………….RENG……………….

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cả bọn kéo nhau vào lớp, vừa đi vừa trao đổi số điện thoại của nhau.

- Này chiều có ai bận gì không? Đi shopping đi. Ngọc Ninh lên tiếng

- Cũng được, đi đi, chiều nay mình sẽ mua quà ra mắt mấy you luôn.Nó lên tiếng

- Chắc mình ko đi được đâu.Tuyết Mai ấp úng lên tiếng. Như hiểu được suy nghĩ trong đầu của Tuyết Mai, nó lôi kéo ngay- Đi đi mà, mình tặng quà mà you ko nhận là xem thường mình đấy nha. Nghe vậy, Tuyết Mai cũng gật đầu đồng ý nhưng vẫn còn miễn cưỡng lắm, thấy vậy nó chốt luôn – vậy 2h chiều nay hẹn gặp nhau ở trước Diamond nha. Nói xong nó đi thẳng xuống chỗ ngồi trước sự ngạc nhiên của 3 đứa bạn mới quen. “Quà ra mắt còn ở Diamond luôn đấy, phải nhà nghèo thật ko vậy trời”.

- À mà này, mày tao cho dễ sống đi, bạn bạn.. tớ tớ ko quen đâu. 3 đứa kia sock tập 2 rồi cũng lắc đầu đi theo nó.

- Này, em to gan lắm nha. Thì thầm

- Hả?chuyện gì mà to gan. Thì thầm

- Chuyện ở căn tin đó. Thì thầm

- À, chuyện nhỏ ấy mà. Thì thầm

Cứ mãi thì thầm to nhỏ, Quang Anh không hề biết là bà la sát dạy môn quản trị nhân sự đã vào lớp.

- Trần Quang Anh, em đang làm gì vậy không biết là vào lớp rồi à, còn nhiều chuyện hả? bị chửi mặt Quang Anh tiu nghỉu, thấy tội, còn nó thì nhờ cái lưng to lớn của Quang Anh che nên bà la sát không thấy, nên thoát tội, lúc này đang hihi… haha. Haizz chỉ tội cho Quang Anh, Nó chưa chưởng phát nào mà đã gục rồi.

2 giờ chiều.

Nó đang đứng trước cửa Diamond – nó cực kỳ đúng giờ, nhưng…. 3 đứa bạn nó đâu

2h15 Tuyết Trang đến

2h 30 2 người còn lại tới

Ya, tụi mầy xài đồng hồ dây thun với tao đấy à. Nó hét lên, như trời chuẩn bị sập xuống tới nơi. 3 đứa kia ra vẻ biết lỗi lắm: tụi tao xin lỗi, lần sau ko như vậy nữa, không như vậy nữa. úi dào giọng con này khỏe quá nhỉ. – còn có lần sau nữa hả? nó gầm lên như sư tử rống. Ôi chao, sao ko để ý xung quanh gì hết vậy chứ? Mọi người nhìn nó lắc đầu tiếc hùi hụi – đẹp mà khùng

Vừa bước vào cánh cửa của trung tâm thương mại Diamond, nó vui vẻ như những đứa trẻ, cứ chạy hết chỗ này tới chỗ kia, hết nhìn bên này lại ngó bên kia hệt như nhỏ nhà quê mới lên thành phố, làm 3 đứa còn lại đi sau nó mà cứ cúi cúi, sợ quê đây mà.

- Này cái áo kia đẹp ko? Nó chỉ vào cái áo pull trắng có in hình chú gấu poor

- ĐẸP…………….. cả ba đứa kia đồng thanh – trời mầy định tới đây để mua cái áo pull đó hả, mầy đúng là gái quê mới lên thành phố mà

- Cái gì? Gái quê? mới lên thành phố? Cái mặt nó lúc này không thể ngố hơn được nữa. Này mỗi người có sở thích riêng nha. Nó nói như để lấp liếm cái cục quê trong người nó –
mà nè, tụi mầy thích gì thì chọn đi, tao tặng.

- Thật ko? Mầy có tiền trả ko đấy, sao tao thấy nghi ngờ quá nha

- Ô hay, mấy con này, lời bạn nói mà ko tin à,chọn đi, gì chứ mấy thứ này chỉ là con tép trên mép con miu mà tao thì là con miu, biết chưa? Con miu thì sao? nhỏ Ngọc Ninh ngây thơ hỏi lại.- thì con miu liếm 1 phát thì con tép mất tích chứ sao, chậm hiểu quá đi. Nó bực bội đốp lại. – Là sao? Lần này tới lượt Tuyết Mai lên tiếng. Nó, cái mặt đang cố kìm nén bực bội, cái miệng thở phì ra ngoài một cái,làm mấy sợi tóc trước bay phấp phới, gằn lên từng tiếng: có.nghĩa.là.tụi.mày.cứ.chọn.thoải.mái.tiền.bạc.là.chuyện.nhỏ.hiểu.chưa? và rồi: do you understand? nó như gầm lên nhưng lại cố kìm nén, ko thể buồn cười hơn, nhưng sau câu nói của nó thì ko thấy bóng dáng của đứa nào cả, tụi nó mỗi đứa một phương tìm thứ mình thích, ai mà dám đứng gần atula đang trong thời kỳ luyện công cơ chứ. Còn lại một mình, nó quay qua định tìm chỗ ngồi thì thật ko may là vừa quay đầu lại nó đã va phải thứ gì đó to ù ụ, làm đầu nó choáng váng và cái thứ đó ko ai khác chính là Thiên Vũ

- Này đi đứng kiểu gì vậy hả? bộ ko có mắt hả? đuôi cũng thấy lờ mờ chứ? Vừa đau vừa giận nó xả một tràng mà ko cần biết đối phương là ai.

- Này cô ăn nói có lý lẽ chút được ko,cô va vào tôi mà còn giở trò ăn vạ nữa hả. Vừa ăn cướp vừa la làng. Thiên Vũ cũng ko vừa. và rồi đại chiến thế giới thứ 3 đã nổ ra.

- Lý lẽ cái đầu anh, ai là người bị thương thì người đó là người bị hại chứ sao nữa. mà ko phải vừa ăn cướp vừa la làng là bản chất của người Việt Nam.

- Cô mà bị thương a, bị thương chỗ nào, cái miệng cô cứ ăng ẳng thế kia mà bị thương cái quái gì?

- Gì mà ăng ẳng, ý anh kêu tui là dog hả, tui sẽ kiện anh vì tội phỉ báng người khác xem anh có già mồm được nữa ko.

- Cô kiện đi, tui sẽ đi hầu, xem ai sợ ai, người đâu mà vô lý, con gái gì mà như cọp cái

- Anh nói ai là cọp cái hả, tui mà là cọp cái thì nãy giờ anh còn toàn cái mạng à

..........

- Hai người có thôi đi ko hả? định để bảo vệ đến lôi 2 người ra ngoài à? Quang Anh ko chịu được nữa la lên.

- Liên quan gì đến cậu/ anh. Cả nó và Thiên Vũ cũng đồng thanh, cả 2 nhìn nhau như 2 con bò tót sắp lao vào hút nhau.

- Này, mày còn ở đó làm gì vậy vào tính tiền cho bọn tao mau ko hả, Ngọc NInh ko biết ở đâu hớt ha hớt hải chạy ra phàn một câu xanh rờn, làm nó nuốt nước miếng cái ực, liếc xéo Thiên Vũ 1 cái, người đâu rõ vô duyên. Rồi chạy theo Ngọc Ninh vào quầy thu ngân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện