2h chiều tại biệt thự Hoàng Kỳ.
Mấy nhỏ bạn nó đã tụ tập đầy đủ, tất nhiên là 4 chàng trai của chúng ta cũng có mặt để góp vui rồi. Ngoài ra còn có thêm một người nữa đó là Nhân, cậu đã chính thức gia nhập vào nhóm của những mỹ nam mỹ nữ rồi (hehe từ giờ khỏi sợ ai ăn hiếp nữa nha). Nhưng … có một người vẫn chưa xuất hiện,người bày ra cái trò “hẹn hò tập thể” này ko biết là đang chết ở xó xỉn nào rồi.
- Này Vân đâu? – Quang Anh nhăn mặt hỏi.
- Ko biết. – tất nhiên người trả lời phải là chủ nhà rồi, chủ nhà ở đây là Kỳ Khôi nha, lão đại đã lên máy bay đi về từ tối hôm não hôm nào rồi.
Trên lầu 4 nhỏ kia cũng ầm ập chạy xuống từ phòng nó, đồng loạt lắc đầu ý nói là ko thấy nó luôn í. Một nghi vấn đặt ra là … nó bị bắt cóc hả? hẹn cả bọn tới lại ko thấy đâu hết là sao?
- Này Thiên Vũ mầy ko biết Vân đang ở đâu hả? làm chồng gì kỳ cục vậy?– Quang Anh bực dọc gắt gỏng với Thiên Vũ mà ko để ý mấy người còn lại đang nhìn anh với ánh mắt của một con người nhìn một con khỉ loắt choắt, vợ người ta, người ta ko lên tiếng thì thôi anh lại có thái độ vậy,thật hết chỗ nói mà.
- Mầy còn biết chồng cô ấy là ai hả, tao cứ nghĩ mầy mới là chồng của cô ấy chứ?- Thiên Vũ cũng bực bội đáp lại.
- Gọi cho cô ấy thử đi – Khắc Thiên đang ngồi đánh cờ với Nhân thấy vậy liền lên tiếng ngăn chặn cuộc đấu khẩu mà chắc chắn là ko có điểm dừng của hai người kia lại. Cảnh này đã quá quen thuộc với mọi người, từ khi cả thiên hạ biết Kỳ Vân và Thiên Vũ sẽ cưới nhau sau 1 tháng nữa, Quang Anh bẩn tính hẳn cứ tìm cách gây sự với anh chồng và người đứng giữa làm hòa ko ai khác chính là người bạn tốt Khắc Thiên.
- Tuyết Trang đang định bấm số gọi cho nó thì ngoài cổng chiếc mui trần Lexus LF-A đỏ phóng vèo vào khoảng sân rộng của biệt thự, mọi người đều hướng mắt nhìn ra, người đó ko ai khác chính là nó, nó nhảy ra từ trong baby yêu dấu của mình, cả người tỏa ra luồng khí âm mấy chục độ, khuôn mặt ko một chút cảm xúc. Mọi người nhìn nó với ánh mắt vô cũng ngạc nhiên, ko biết có chuyện gì mà nó lại có thái độ thế kia.
- Mầy đi đâu vậy hả, hẹn hai giờ mà lại chơi trò mất tích là sao? – nhỏ Hạ Vi lên giọng nói, nhỏ cứ nghĩ là nó bắt mọi người chờ nên làm bộ mặt đó để dọa người chứ ko ngờ…
- Có việc.- cái giọng lạnh tanh phát ra từ bờ môi xinh xắn kia. Nó đáp một câu cụt ngủn rồi đi thẳng lên phòng, ko quên bỏ lại một câu:- ko ai được đi theo.
Cả bọn ngồi trân trối nhìn theo bước chân của nó, biết nó nắng mưa thất thường nhưng ở mức độ này thì có hơi quá đáng à nha. Nhân từ đầu tới cuối ko nói gì, bởi vì cậu đã bị hớp hồn bởi mấy quyển sách ở đây. Kỳ Khôi nheo mắt nhìn vào cánh cửa bị đánh cái rầm kia, nó chỉ sập cửa như vậy khi có chuyện vô cùng bực bội, ko biết ai mà dám làm em gái anh bực đến vậy, còn chưa kịp suy nghĩ thêm được gì thì trên phòng nó một loạt âm thanh kinh khủng đã phát ra: ẦM …ẦM …. RẦM ….XOẢNG…..
Mọi người nín thở, mấy nhỏ bạn nó thì run người. Thiên Vũ muốn xông lên phòng nó xem sao nhưng đã bị Kỳ Khôi giữ lại, mặc dù anh ko biết là vì chuyện gì nhưng anh biết nó đang điên, bây giờ mà xuất hiện trước mặt nó chỉ làm cho nó điên thêm mà thôi. Vậy là cả bọn ngồi dưới giật mình theo từng âm thanh vọng ra từ cánh của cách âm kia. Cửa cách âm mà vẫn nghe được âm thanh chứng tỏ nhỏ đã sử dụng hết nội công thâm hậu của mình rồi đây.
Mấy ngày trước
Nó đang âm thầm điều tra về người phụ nữ đã lừa tình lừa tiền của Nam Phong, mặc dù ko biết là anh giàu cỡ chừng nào, bởi vì nó muốn trả thù thay chàng cộng một chút ghen tuông, nó muốn biết người phụ nữ kia như thế nào mà có thể chiếm được tình cảm của anh, làm cho anh hai tay dâng tài sản của mình như vậy và một tiếng trước nó nhận được thông báo đã tìm được cô ta, cô ta bị phá sản, đã về Việt Nam và
cũng đang ở Sài Gòn, hiện đang trong tay người của cô, khi biết được thông tin nó đã tức tốc bay đến địa điểm nhưng tới nơi thì ko thấy cô ta đâu nữa mà chỉ có mẩu giấy nhỏ cô ta để lại: “ muốn trả thù thay anh ta ư? Cô tưởng với cái đầu của cô thì cô có thể làm được điều đó? Ngay cả anh ta còn bị tôi lừa nữa là… quên chuyện này đi nhé tiểu thư Kỳ Vân”. Cô ta quả đúng là ngạo mạn, sự ngạo mạn mà cô ta có được chính là nhờ một điều: cô ta từng là chủ tịch của tập đoàn dầu khí lớn nhất thế giới, vai vế ngang hàng với cả ông cô. Mặc dù, bây giờ cô ta đã phá sản nhưng khí thế trong người cô ta vẫn còn. Vậy nên trong mắt ả nó có là cái gì đâu, cao lắm cũng chỉ là đại tiểu thư nhà giàu thôi. Điều này làm cho nó muốn phát điên, đã ko gặp được mặt cô ta đã vậy còn bị cô ta giễu cợt.
Hiện tại.
Dù sao thì nó cũng đã tiến bộ hơn trước nhiều, bây giờ có giận cá thì nó cũng ko chém người nữa mà chém đồ vật, tính mạng của mấy người dưới này xem ra được bảo toàn tốt.
Mà buổi tiệc chiều nay đã bị hủy bởi chính chủ nhân của nó rồi còn đâu.
Sáng hôm sau.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng tâm trạng ai kia lại đang là mùa xuân. Hôm qua sau khi đập tan cái phòng yêu dấu của mình, nó mệt quá lăn ra ngủ luôn, ngủ quên cả ăn quên cả uống, ngủ tới tận bây giờ, và … sau một giấc ngủ dài nó tự nhiên thấy vui 0-0 (SG mùa này có những cơn mưa và những cơn nắng thật thất thường).
Nhìn lại cái phòng sau trận chiến hôm qua của mình nó lắc đầu rồi đi ra ngoài, tất nhiên là đi học rồi. Chuẩn bị thi học kỳ rồi, vậy là năm nay nó có đối thủ rồi, nhiều là đằng khác. Với chỉ số IQ của nó thì việc đứng đầu bảng là chuyện quá dễ dàng, nhưng lần này thì phải coi lại à nha.
Nó hí ha hí hửng sải bước vào lớp lướt qua mấy nhỏ bạn ( đang há mồm trợn mắt vì sự thay đổi chóng mặt của nó), mắt thì nháy liên tục miệng thì chu ra mi gió: chào mấy baby nha, ngày mới tốt lành. Cả bọn như muốn té xỉu, cùng nhau rút ra được mấy bài học.
1.Chơi vơi con này phải đi khám tim định kỳ.
2. Chơi với con này phải đi BVTT thường xuyên
3. Chơi với con này phải có sức chịu đựng thật bền bỉ và dẻo dai.
4. Chơi với con này phải…. tác giả chưa nghĩ ra, tạm thời nhiêu đó đi.
Trở về với hiện tại, nó đang ngồi trước mặt bọn này miệng nhe ra cười như con đười ươi mới xổng chuồng
- Sorry bọn mày nha, hôm qua ta lên cơn…. Nó tự nhận luôn
- Tụi tao biết – Tuyết Trang thay mặt cả bọn lên tiếng
- Hì hì anh sẽ đền bù ấy baby sau nha.
- Ko cần – lần này tới lượt Nguyên Thảo
- Ko cần luôn hả? sao tự nhiên hiền đột xuất vậy
- Uhm - này thì là cả bọn cùng đồng thanh và sau đó là lơ luôn nhỏ. Nguyên là sau ngày hôm qua bọn này rút ra được một điều to lớn, ko nên đùa với lửa, ko biết nó sẽ lan qua thiêu rụi mình lúc nào ko hay.
- Tao là tao bực rồi nha, giờ tụi mầy thích gì? – nó nổi khùng
Cả bọn này trố mắt nhìn nó, rõ ràng là ko đụng vô lửa rồi vậy mà còn bị cháy lan là sao, đã vậy quyết định ko nhường nhịn nữa, và cả bọn cùng nhìn nhau, ánh mắt rất gian tà
1s
2s
3s
Một đám mỹ nữ đang bu lấy…. ko phải nói là đang cấu xé lấy một mỹ nữ khác. Văng vẳng chỉ nghe thấy những tiếng gầm rít của báo hay cọp gì đó ko rõ.
- Thả ra
- Muốn chết hả bọn này
- Có bỏ tay ra không
- Tao sẽ giết bọn mầy
- ….
Con nhỏ tin tức lại chạy vào. Tất nhiên là nó ko được chứng kiến hay nhìn thấy mặt nhỏ rồi bởi vì lúc này đang bị …. Chỉ nghe nhỏ đó nói trong sung sướng:
- Ông hoàng dầu khí đã quay lại….
Nhưng nhỏ chưa kịp nói hết những gì mình muốn nói thì lập tức những tiếng hét chói tai đã vang lên:
Á………Á……..Á……………Á………..Á……………