Lại một ngày nữa trôi qua, nó chìm vào giấc ngủ khi những giọt nước mắt đã cạn kiệt. Bao nhiêu mộng mị ập về, giấc ngủ ko an lành khi bóng dáng người nào đó lúc ẩn lúc hiện, lúc cười, lúc giận, ánh mắt của người nào đó lúc tràn đầy yêu thương, lúc băng giá đến lạnh người,…
Một ngày mới lại đến khi giấc ngủ còn sâu, những con chim sẻ lại cất tiếng hót đón chào ngày mới, tiếng chim líu lo rộn ràng, dường như chúng rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng với nó, liệu một ngày mới đối với nó có vui, có hạnh phúc như vậy ko? Khẽ trở mình, mệt mỏi, uể oải, nó ko có tác phong nhanh nhẹn như thường ngày, thay vì bước xuống giường, và có những động tác của siêu nhân, thì nó nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, vểnh tai nghe những con chim ngoài kia đang dạo khúc nhạc ngày mới, mọi thứ rất đỗi bình thường, nhưng liệu khi nó bước chân xuống dưới kia, mọi thứ có bình thường lại được ko? Tất cả có quay lại như lúc trước được ko?
- Em ko dậy à?
Một giọng nói nhẹ nhàng mang tâm hồn đang lơ lửng ở đâu đó về lại với thân xác của nó. Nó ngạc nhiên, hướng mắt về chiếc ghế bành. Anh ngồi đó, vẫn nụ cười đó, vẫn gương mặt đó, vẫn ánh mắt đó, anh đã nhớ lại rồi?
- Anh …. – nó nghẹn ngào, nước mắt lại rơi – anh nhớ lại rồi….
Thiên Vũ nhìn nó một lúc lâu, anh vẫn ngồi đó, ánh mắt ko đổi hướng, nhưng có gì đó khấy động trong anh, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê kia, sao anh lại thấy đau lòng như vậy?
- Chưa – anh đáp lại nó một cách ngắn gọn, nhưng tâm trạng anh thì ko hề ngắn gọn một chút nào.
- Chưa? … vậy sao….- nó hụt hẫng.
- Chỉ là … tự nhiên muốn vào – anh ngập ngừng, ánh mắt tràn đầy tình cảm, cảm giác này hình như rất quen thuộc, cảm giác với người con gái trước mặt, có gì đó rất đặc biệt, là lúc trước anh đã từng ngắm người con gái này ngủ sao?
Nó ngồi dậy, nhìn anh bằng ánh mắt buồn thăm thẳm, thật sự nó rất muốn chạy lại ôm anh, muốn giải thích cho anh hiểu, muốn nói rằng nó xin lỗi, từ giờ nó sẽ ko làm anh đau lòng nữa, bởi vì nó ngu ngốc, bởi vì người nó yêu là anh. Nhưng nó đã ko làm vậy, nó cười buồn, nụ cười tựa làn gió nhẹ làm người nhận thấy tan nát cõi lòng.
- Anh …. Hình như rất thích làm vậy.
Đúng, trong quá khứ chẳng phải anh rất hay vào phòng nó, ngồi ở vị trí đó, chỉ là … tâm trạng của hai người đã khác. Nó bước xuống giường, quay lưng về phía anh, đang định bước chân vào nhà vệ sinh:
- Lúc trước anh hay làm như vậy
lắm à?
- Uhm.
Nó đáp mà ko quay đầu lại, định kết thúc cuộc nói chuyện thì một vòng tay đã giữ bước chân nó lại, anh đã đứng sau nó từ lúc nào, bản thân anh cũng ko hiểu tại sao anh lại làm vậy, hai tay chỉ vô thức đưa lên rồi ôm lấy tấm thân nhỏ bé kia, dường như … lúc trước đây là sở thích của anh. Nó sững sờ, bản thân cũng ko hiểu nỗi việc làm của anh, là cảm giác, mặc dù anh đã quên mất nó, nhưng cảm giác của anh với nó thì vẫn còn đó, cảm giác đó vẫn ko thay đổi, trái tim kia vẫn nằm trong ngực anh, vẫn đập những nhịp mà 18 năm qua nó vẫn đập. Một niềm tin nhen nhóm trong suy nghĩ của nó, nó quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tràn ngập hy vọng:
- Thiên Vũ, em yêu anh và em sẽ chờ anh, chờ đến khi nào anh có thể nhớ ra em là ai, một ngày anh ko thể nhớ thì em sẽ đợi một tháng, một tháng anh ko nhớ được thì em sẽ đợi một năm, dù có phải đợi một đời em vẫn sẽ đợi, đợi anh như anh đã từng đợi em.
Nó vùi mặt vào ngực anh, vòng hai tay ôm lấy thân hình to lớn của anh, phải nó sẽ đợi, có thể sẽ ko dễ dàng, có thể sẽ đau khổ, sẽ ko hạnh phúc như câu nói nào đó, nhưng chỉ cần biết anh vẫn yêu nó, nó vẫn sẽ đợi, đợi đến khi rừng kia rụng hết lá, biển kia cạn hết nước mới thôi.
- Mặc dù anh ko nhớ cũng ko rõ em là là ai, nhưng anh biết chắc một điều, đó là anh cũng yêu em, rất yêu em. – Thiên Vũ đẩy nhẹ vai nó ra, nhìn thẳng vào đôi mắt ước sũng, anh hôn lên những giọt pha lê trong suốt ấy, nói ra suy nghĩ, cảm giác của mình, anh biết cảm giác này là gì. Mặc dù anh ko nhớ cũng ko biết người con gái này là ai, nhưng anh quyết định sẽ giữ lấy nó, cho đến khi anh nhớ lại, anh ko muốn một ngày nào đó mình phải hối hận vì thật sự anh rất yêu người con gái này.
Nó ngạc nhiên và có chút sững sờ, anh nói yêu nó, có chút buồn cười, câu nói yêu đầu tiên mà anh dành cho nó là lúc anh ko biết cũng ko nhớ nó là ai. Nhưng điều này cũng có chút ý nghĩa với nó, anh vẫn yêu nó, anh sẽ yêu nó, cho dù nó ko phải là Hoàng Kỳ Vân, ko phải là cô tiểu thư nhà giàu, cho dù nó ko phải là cô vợ của anh từ lúc trong bụng mẹ, cho dù ở hoàn cảnh nào, chỉ cần nó vẫn là nó thì tình yêu của anh mãi mãi vẫn là của một mình nó