- Hi anh! Mình làm quen được ko? – nó đưa đôi mắt nai tơ chớp chớp mắt nhìn tên tóc vàng hiện đang quay xuống nhìn nó ko chớp mắt
- Được chứ Khay Vi, anh rất hân hạnh, anh tên là Quang Anh
- Rất vui được làm quen với anh- nó lại chớp mắt “ nói năng nhỏ nhẹ nhỉ, hôm trước khí thế mạnh lắm mà, rồi sẽ biết tay ta”- nó chửi thầm trong bụng.
Bên kia có mấy đứa con gái đang lồng lộn
- Gì chứ anh Quang anh sao vậy, bộ xiêu nhỏ đó thật hả?
- Hồi sáng tao thấy nó xuống từ xe buýt đó, chắc lại là con nhỏ không biết thân phận đây mà.
- Rồi sẽ biết tay tao.
Mấy cái giọng đó cứ oang oang, bên này nó lại nũng nịu với Quang Anh – anh ơi! Mấy người đó nói vậy là sao? Em sợ quá đi (ôi, nổi cả da gà).
- Không sao đâu em, mấy đứa nó ghen tị với em đó mà,
- Ghen tị?- nó hỏi lại
- Uhm. Tụi nó ghen tị vì em được một người đẹp trai hoàn hảo như anh làm bạn đó mà.(eo ơi. Tự kỷ thấy gớm)
- Vậy hả? vậy em đúng thật là vinh hạnh mà.
- Quá vinh hạnh đi chứ. Cô tưởng được ngồi với bộ ba hotboy đây là dễ à?- tiếng của người ngồi cạnh nó vang lên.
Quay ngoắt lại cái tên vô duyên đang tự tân bốc mình kia “Ồ! Một đại nam nhân” nó thầm khen trong bụng.- Anh tên gì? - tên này hao hao nhìn giống anh nó nên nó có thiện cảm ngay từ đầu bèn lên tiếng hỏi làm quen
- Thiên Vũ- tên con trai kia đáp một câu cụt ngủn
-
Ồ! tên hay quá nhỉ?- nó tân bốc tên đó một cách mỉa mai, nhưng lúc này người làm nó chú ý hơn cả vẫn là người ngồi cùng với tên tóc vàng, hắn vẫn lạnh lùng nhìn qua ô cửa sổ, đôi mắt ko cảm xúc, nhưng sâu trong đó là nỗi buồn thăm thẳm. Nó có thể đoán được tâm trạng của người khác qua ánh mắt dù người đó có cố che dấu kiểu gì, đây là một trong những bài học của nó bên Mỹ, nó tò mò muốn biết điều gì làm người này như vậy, muốn biết tên của anh ta nhưng lại ko dám hỏi, ngại đây mà.
RENG …..RENG….
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp học bỗng như cuốn vào không gian khác, im lặng, nghiêm túc, điều này làm cho nó thấy hết sức ngạc nhiên, nó cứ nghĩ tại Việt nam này, bọn nhà giàu đều ham chơi, biếng học, nhưng cái cảnh tượng trước mắt nó hoàn toàn khác, nó bắt đầu có con mắt nhìn khác về bọn họ. Không hổ danh là những người thừa kế, vậy là tốt,nó vừa nghĩ vừa gật gù cái đầu, khuôn mặt thì buồn cười vô cùng, nó cũng không biết bên cạnh nó, Thiên vũ đang mỉm cười nhìn nó “con nhóc này coi bộ cũng thú vị đây”. Gì chứ việc nghiêm túc học tập là nghề của nàng mà ( do được huấn luyện nghiêm khắc ngay từ đầu) vậy nên nó cũng dần chú tâm tới bài giảng của ông thầy trên lớp.