-Cô gia, cơm có rồi, người ăn chút gì đi? –Tiểu Mai bước vào phòng, cầm một cái giỏ đồ, bên trong có 3 món canh thịt rau cùng chén cơm đặt lên trên bàn.
*Xoẹt* Một cái bóng đen nhanh như chớp lao thẳng đến chân tiểu Mai
-Tiểu Mai! Hu hu hu nể tình quen biết 2 ngày qua cô thả ta ra đi!
-Cô gia người đừng làm tiểu Mai sợ, người trước buông tay ra đi!
-Không! người không thả ta ra thì ta không buông!
-C..cô gia..
*Xoạt* cánh cửa mở tung ra, mỹ nhân bạch y xinh đẹp mang theo nụ cười thâm sâu hiểm ác tiến vào trong.
-Đường đường là cô gia lại đi ôm chân một a hoàn, ngươi không sợ lời ra tiếng vào sao?
-T..tiểu...thư! xin tha tội, là cô gia cứ đòi ra ngoài. –Tiểu Mai vội vàng thoát khỏi đôi tay bạch tuộc của ta, sau đó hướng sang một bên quỳ xuống.
-Được rồi, các ngươi lui hết đi, để ta cùng cô gia nói chuyện.
-Dạ!
Đám a hoàn bỏ hết ra ngoài, căn phòng giờ chỉ còn 2 người.
-Phu quân ngươi thật không nhớ gì sao?
-Ngươi sao kì vậy! ta đã nói hơn trăm lần là ta không phải phu quân gì đó của cô còn gì!
-Vậy ta hỏi?
-Hỏi gì hỏi đi? "Xinh đẹp mà não có vấn đề!"
-Ngươi tên Mục Y Lăng?
-Đúng!
-Vừa tròn 23.
-Ờ!
-Ngươi sợ nước!
-Khụ cái này không hẳn, chỉ là ta không biết bơi thôi.
-Cứ coi vậy đi.
-Vậy cuối cùng cô muốn gì, sao cứ hỏi lắm vậy.
-Câu cuối cùng, ngươi là nữ nhân đúng không?
-Cô..cô..cô nhìn lén ta. -Ta phản xạ có điều kiện, tạo chữ X trước ngực nhìn xuống phía dưới lại nhìn sang đối phương, a a a thanh danh của ta nay còn đâu!
-Ta không có rảnh dỗi vậy, thôi cô gia ngươi hiện tại đang còn chấn kinh vẫn nên nghỉ ngơi, ta đi.
-Ê ê...Đứng lại! ngươi phải thả ta đã mới được *Bốp* Ui cha! Nè mở cửa! Các ngươi bắt nhốt người là vi phạm nhân quyền có biết không! Thả ta ra!!!
Quên chưa giới thiệu, ta – Mục Y Lăng 23 tuổi, là cô nhi, học thức đến cao trung, nghề nghiệp miễn kiếm được nhiều thì làm, chuyện kì lạ bắt đầu khi ta lòng tốt định cứu người đang tự tử trên cầu, ai dè cứu không được còn bị vạ lây ngã luôn xuống sông, còn tưởng kiểu này xuống gặp diêm vương đại nhân xin cho cái