“Thiếu gia, chúc mừng cậu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng!”
Tại bệnh viện trung tâm thành phố Minh Hải, một người thanh niên nhìn ánh mắt của Vương Hi và nói một cách đầy kích động.
Vương Hi mới từ từ mở đôi mắt, liền bị ánh sáng mạnh chiếu vào đến nỗi chảy cả nước mắt, bèn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.
“Mắt của cậu ấy có phản ứng với ánh sáng, phương pháp của chúng tôi có hiệu quả rồi!”
Dần dần, Vương Hi một lần nữa mở mắt ra, nhìn rõ cảnh vật trong phòng bệnh, lúc này trong phòng khá tối do đã kéo rèm cửa dày. Ba năm không nhìn thấy ánh sáng rồi, cho dù chỉ là một tia sáng yếu ớt cũng khiến cho đôi mắt của Vương Hi đau đến kì lạ.
Ba năm rồi!
Vương Hi, tam thiếu gia nhà họ Vương – một trong số bốn đại gia tộc ở thủ đô, từ nhỏ đã là niềm tự hào của gia tộc, tài hoa xuất chúng, được ông nội hết mực cưng chiều, là gia chủ trẻ được công nhận của nhà họ Vương, là người nắm quyền trong tương lai của tập đoàn Vương thị.
Ba năm trước anh đột nhiên gặp tai nạn xe, mặc dù cứu được tính mạng, nhưng thần kinh bị khối máu tụ chèn ép, khiến cho đôi mắt bị mù lòa.
Một năm sau đó, bố anh dẫn anh đi khám vô số bệnh viện tốt nhất cả trong và ngoài nước, nhưng mắt anh vẫn không thấy có tiến triển.
Trong mắt của rất nhiều người, anh đã trở thành một tên vô dụng.
Cho dù ông nội có yêu quý anh thế nào, nhà họ Vương sau này cũng không thể để cho một người mù nắm quyền, nên họ đã từ bỏ anh, đổi thành bồi dưỡng anh cả của anh. Năm đó, vị hôn thê của anh – Lâm Khả Hân cũng từ hôn với anh, hai tháng sau đó đã gả cho anh cả. Con giỏi thì bố được nhờ, địa vị của bố mẹ anh ở nhà họ Vương cũng xuống dốc không phanh, đành gửi gắm hi vọng vào thế hệ sau của anh, để anh lấy tạm một đại tiểu thư của gia tộc cấp ba ở thành phố Minh Hải làm vợ, trốn ở thành phố Minh Hải làm một người ở rể.
Trước đây anh giao du nhiều, đắc tội với rất nhiều kẻ thù, làm kẻ ở rể nhẫn nhục chịu đựng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là hai mắt anh mù lòa, nên rất có khả năng bị kẻ tiểu nhân nhân cơ hội hãm hại.
“Thiếu gia, bây giờ tôi sẽ nói chuyện đôi mắt của cậu với lão gia, trước kia lão gia cưng chiều cậu, ông ấy mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Người thanh niên nói.
“Đừng vội.” Vương Hi nhẹ nhàng khoát tay phải.
Trước kia anh nắm toàn quyền nhà họ Vương ở thủ đô, những người tài giỏi bên cạnh nhiều như mây, người bình thường muốn đối đầu với anh không khác gì kiến lay cây, cho dù các con cháu nhà quyền thế cùng địa vị cũng chỉ có nước bị ức hiếp. Nhưng bây giờ anh đã rời nhà họ Vương ba năm rồi, người bên cạnh cũng đã giải tán từ lâu, trước kia toàn dùng thẻ phụ của nhà họ Vương, gia tài mấy chục tỉ tùy anh rút, trước khi xảy ra chuyện anh cũng không giữ tí tiền riêng nào, bây giờ túi tiền lép kẹp, anh cả của anh lại ngồi vững ở vị trí CEO của tập đoàn, anh có về cũng không có ghế, ngược lại để người ta biết tình cảnh của anh, nhất định sẽ điên cuồng chèn ép.
“Cô vợ của tôi trông có xinh không?” Vương Hi nghĩ một lát rồi hỏi.
“Nghe nói là cũng được.” Người thanh niên nói.
“Chỉ là cũng được thôi sao?” Ánh mắt Vương Hi lộ rõ vẻ thất vọng.
Cũng đành vậy, trước đây mình là kẻ mù, vợ của mình Diệp Khinh Tuyết dù có thế nào thì vẫn là một đại tiểu thư, đồng ý gả cho mình đã tủi thân cho người ta rồi, anh có tư cách gì yêu cầu người ta phải có tướng mạo xinh đẹp.
Cũng coi như là vợ chồng khi hoạn nạn, bất luận cô ấy đẹp hay xấu, đều phải cố gắng hết mình đối xử tốt với cô ấy.
“Hai năm nay làm người ở rể, nguyện vọng lớn nhất của mình là biết được tướng mạo của cô ấy. Bây giờ mắt mình có thể nhìn được rồi, đầu tiên phải xem cô ấy trông như thế nào, hoàn thành nguyện vọng đầu tiên của mình chứ nhỉ.” Vương Hi mỉm cười đi xuống tầng.
“Tôi về thủ đô báo cáo lại với lão gia, thiếu gia cậu chú ý an toàn.” Người thanh niên nói.
“Sự an toàn của tôi không cần anh lo.” Vương Hi nói.
Người thanh niên khẽ gật đầu.
Khả năng của Vương Hi anh ta biết rõ, tài hoa của Vương Hi chỉ có thể dùng từ yêu quái để hình dung. Không chỉ từ nhỏ đã du học ở nước ngoài, tinh thông nhiều ngoại ngữ, mà còn lấy được hai học vị thạc sĩ khi còn rất trẻ, ngày trước còn che giấu thân phận để tham gia thi đấu K-1 ở Tokyo,