Tấm biển gỗ lớn hình vuông lấy màu đỏ làm nền, từng bọc tiền bên dưới viết thành một chữ Thọ rất lớn. Khi mọi người thấy màu đỏ tươi của những tờ giấy bạc xếp trên chữ ‘Thọ’, ánh mắt đều có chút đờ đẫn.
Cảnh tượng này có chút chấn động.
Trần Lan thì nhìn tới độ ánh mắt đều sắp hút vào trong đống tiền giấy rồi, hận không thể nhanh chóng vơ toàn bộ số tiền này vào trong lòng.
“Thẩm Giai Dao đâu?” Lão phu nhân cũng là kinh ngạc tới một mặt mồ hôi, nhìn người thanh niên tới tặng quà hỏi.
“Hôm nay là cuối tuần, có chút tắc đường, chủ tịch sẽ đến ngay bây giờ.” Người thanh niên nói.
“Rốt cuộc Thẩm Giai Dao đã phát tài, món quà này có chút quá lớn chăng!?” Có người sửng sốt thốt lên.
“Một triệu một trăm tám mươi ngàn tiền mặt, e rằng của hồi môn của con gái của một nhà có tiền cũng chỉ như vậy thôi. Cô ta vừa ra tay liền nhiều tiền như vậy, còn nhiều hơn của chủ tịch Phùng Uyển của tập đoàn Lam Thiên tặng!” Lại có người nói.
“Thực lực mạnh quá…”
Trần Lan ngẩn người nhìn những tờ tiền trên đất, lại nhìn lão phu nhân, vội vã rút ra điện thoại trên người.
Lúc này cơn tức trong lòng bà ta không nhẹ.
Thầm nghĩ Thẩm Giai Dao có tiền như vậy, bắt đầu muốn phô trương thanh thế rồi, tham gia tiệc sinh nhật của lão phu nhân lại tặng nhiều tiền như thế, bà ta là bác hai mà một chút lợi ích còn chưa thấy đâu, nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Thẩm Giai Dao.
“Giai Dao quá khách khí rồi, quá khách khí rồi.” Lão phu nhân lập tức mặt mày rạng rỡ.
Nói với hai đứa cháu ngoại bên cạnh: “Nhanh thu lại chỗ tiền này, tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của Giai Dao.”
Nếu thanh niên của nhà họ Diệp tặng cho bà ta một chút tiền, bà ta nhất định sẽ phê bình, nhà họ Diệp còn chưa có quy định thanh niên trẻ phải tặng tiền. Bà thế nhưng là chủ của cả một gia đình, dù có tặng nhiều tiền thế nào còn không phải là bà đưa cho sao, đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng tiền mà Thẩm Giai Dao tặng, không có một chút quan hệ nào với bà ta, đây là tài tiền tài ngoài mong đợi, không cầm thì quá lãng phí.
“Tập đoàn Lam Thiên của Phùng Uyển là làm về mảng thực phẩm, tập đoàn Giai Mỹ của Thẩm Giai Dao cũng vậy. Phùng Uyển tặng phần quà trị giá một triệu, Thẩm Giai Dao lại vượt mặt cô, tặng quà giá tới một triệu một trăm tám mươi ngàn.”
Nghe được lời xì xầm nghị luận của họ, Phùng Uyển liếc mắt nhìn về phía Vương Hi, vừa vặn mắt đối mắt với anh.
Đôi mắt cô lập tức sáng lên, dường như đang nói với anh điều gì đó.
Vương Hi bĩu môi cười.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra nhưng lại không qua mắt được Phùng Uyển, cùng cô cạnh tranh kinh doanh thực phẩm tại thành phố Minh Hải, ngoài Hàn Lâm Nhi ra cũng chỉ có Vương Hi.
Cô biết thực lực của Vương Hi, cũng biết đối mắt của anh đã được chữa khỏi.
Cô biết rằng chỉ cần có Vương Hi thì nhất định sẽ không có chuyện tốt.
Tập đoàn Giai Mỹ rõ ràng là Vương Hi làm cho Thẩm Giai Dao, Thẩm Giai Dao chỉ là con rối ngoài mặt của Vương Hi, anh mới là ông chủ sau màn.
“Giai Dao giờ đây thực sự rất cừ.” Diệp Khinh Tuyết nhìn người họ Diệp thu lại tiền, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đây chính là buổi tiệc sinh nhật của lão phu nhân nhà họ Diệp, mọi người tùy ý là được, chỉ là sinh nhật mà đã tặng nhiều như vậy, sau này người nhà họ Diệp biết đáp lễ như thế nào đây?
Trước mắt làm việc tại thành phố Minh Hải, còn chưa có người tặng phần quà lớn như vậy. Chỉ tính riêng món quà của Phùng Uyển đã đủ chấn động rồi, món quà của Thẩm Giai Dao so với Phùng Uyển lại còn chấn động hơn.
“Em có muốn giống như Thẩm Giai Dao không? Anh có thể giúp em.” Vương Hi cười cười nói.
Giấy không gói được lửa, anh và Diệp Khinh Tuyết là vợ chồng, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, chuyện đôi mắt của anh sớm muộn cũng sẽ bị lộ ra, anh đã không muốn che giấu cô thêm điều gì nữa.
“Đừng gây rối nữa.” Diệp Khinh Tuyết mỉm cười lắc đầu.
“Anh có thể giúp em.” Vương Hi nói.
“Em không hâm mộ người giàu có lắm.” Diệp Khinh Tuyết mỉm cười đáp.
Khi Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết nói chuyện, Phàm Gian lặng lẽ ăn kẹo hỉ trên bàn.
“Con nhãi này, lại không nghe điện thoại của mình.” Trần Lan bên này gọi cho Thẩm Giai Dao không được, tỏ ra có chút khó chịu.
“Có lẽ là không nghe thấy.” Diệp Sơn lên