Trần Lan càng tỏ ra coi thường người con rể này.
Cháu gái có vẻ vang thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là con gái người khác, không như con ruột của mình.
Nhìn thân phận của Thẩm Giai Dao bây giờ, lại nhìn Diệp Khinh Tuyết, khiến Trần Lan không nhịn được mà trút giận lên Vương Hi.
“…” Nghe lời nói của Trần Lan, Tần Thư Hào ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Phùng Uyển bất giác nhíu nhíu đầu lông mày, cũng trở nên hơi khó chịu.
Cô ta bắt đầu buồn bực, rốt cuộc đây là gia đình kiểu gì, sao lão phu nhân quá thực dụng, mẹ vợ cũng thực dụng như vậy, sự thực dụng của nhà họ Diệp là di truyền, đời này truyền qua đời khác?
Hôm nay ở đây có bản lĩnh nhất thật ra là Vương Hi cơ mà?
“Vâng, xin lỗi.” Trong lòng Vương Hi nín nhịn một hơi khó chịu, thở ra một hơi thật sâu xoay người lại.
“Nói xin lỗi có tác dụng gì? Cậu có lỗi với Khinh Tuyết. Khinh Tuyết còn xinh đẹp hơn Giai Dao kìa, nó còn lương thiện hơn Giai Dao nữa. Nhìn xem bây giờ Giai Dao giàu có rồi, Khinh Tuyết thì sao? Cho dù mắt cậu mù, cậu bị nhà họ Vương vứt bỏ. Cậu không thể trở về cầu xin bọn họ cho cậu ít tiền?”
“Nhà họ Vương ở thủ đô có mấy chục tỷ, cậu là chi trưởng của bọn họ, không cần nhiều, mấy chục triệu chắc không có vấn đề phải không?” Trần Lan rõ ràng đã kích động.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, tiếng nói quá to rồi, có người nghe thấy hết đó.” Diệp Khinh Tuyết chau đầu lông mày.
“Mẹ nói không đúng à? Nhà Vương Hi có tiền như vậy, muốn mấy chục triệu thì sao? Hình như chú nó có tiền nhất phải không, tiền đều tính bằng đô la Mỹ.” Trần Lan là phụ nữ phương Bắc điển hình, giọng nói lớn hơn nhiều so với con gái phương Nam.
Bà ta căn bản không biết ăn nói nhỏ nhẹ, giọng nói hơi lớn một chút liền bị không ít người nghe thấy.
Mắt thấy trong lòng Trần Lan không cân bằng, trách mắng con rể ở bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhân, lão phu nhân mặt không biểu cảm ngồi ở chủ vị.
Tuy trên mặt Thẩm Giai Dao là nụ cười vẻ vang, trong lòng liền bị bà ta chọc cho bắt đầu cười điên cuồng.
“Bác à, bác bớt giận, bớt giận đi.” Tần Thư Hào ngượng ngịu.
“Thật không biết kiếp trước xui xẻo cỡ nào, tìm phải một đứa con rể vô dụng như vậy.” Trần Lan nói.
“Còn không phải bà nói muốn đánh cuộc? Nhỡ đâu mắt Vương Hi khỏi, chúng là liền giàu to. Bây giờ bà thua cuộc rồi, quyết định lúc trước mình đưa ra, trách ai? Được rồi, đừng nói nữa!” Diệp Sơn vỗ một cái lên bàn, có chút không chịu được nữa.
“Đồ vô dụng bỏ đi nhà ông, ông dám nói với tôi như vậy?” Trần Lan càng vỗ bàn mạnh hơn.
“Đừng có ồn ào nữa, một đám con bất hiếu, sinh nhật lão phu nhân còn ầm ĩ như vậy, mất hết cả mặt mũi.” Lão gia hơi tức giận.
“Tôn Tuyết, lấy hai viên đá quý cho vào túi Trần Lan.” Lão phu nhân thấy Trần Lan ầm ĩ như vậy cũng có chút mất mặt, dặn dò cháu gái ngoại ở phía sau lưng.
Lúc này lão phu nhân đã nhận không ít quà tặng sinh nhật rồi, đáng chú ý nhất là khay đá quý của Thẩm Giai Dao tặng.
Khay đá quý bằng vàng ròng, bên trong để đầy đá quý.
Lúc đầu lão phu nhân bị chấn động bởi sự mạnh tay khác thường của Thẩm Giai Dao, chung quy là đã từng trải, bây giờ trong lòng đã khôi phục sự bình tĩnh, cũng biết khay đá quý của Thẩm Giai Dao nhìn có vẻ đáng tiền, thật ra cũng chỉ mấy triệu.
Giá trị những đá quý ở bên trong cũng không tệ, những thứ đắt tiền khoảng mấy chục ngàn, rẻ hơn cũng mấy ngàn tệ.
Tôn Tuyết chọn một viên sáp ong và một viên rubi để vào túi của Trần Lan: “Thím ba, hôm nay sinh nhật lão phu nhân, các khách mời đến không ít, thím đừng ầm ĩ nữa.”
“Nói cho cùng, tôi cũng là tiểu thư của gia tộc lớn đó. Trước kia bố tôi từng làm phó ngoại trưởng, không phải sau đó sa sút sao? Bây giờ gả vào nhà họ Diệp chẳng có gì cả, thật không biết kiếp trước đã gây ra nghiệp gì.” Trần Lan tiếp tục la lối.
“Cho nó mấy viên nữa.” Lão phu nhân cố nén lửa giận trong lòng.
Tôn Tuyết lại chọn mấy viên đá quý đặt vào trong túi Trần Lan, chọn toàn đồ tốt, trong khay đá quý còn có ngọc trai bình thường, xà cừ, đều không dám đưa cho bà ta.
Lúc này trên mặt Trần Lan mới lộ ra nụ cười, không