“Nói ra thì, nhà họ Diệp chúng ta nên có một phó giám đốc thật sự rồi, Thiên Tứ làm đi, trong thời gian Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bị điều tra, cháu phụ trách chuyện lớn nhỏ trong công ty, cũng quan tâm một chút nhà họ Diệp chúng ta, làm người đại diện gia chủ nhà họ Diệp.” Bà cụ nói.
“Vâng ạ, bà nội.” Ánh mắt Diệp Thiên Tứ mừng như điên.
“Buổi họp của nhà họ Diệp hôm nay đến đây kết thúc đi, ta có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ rồi, không có chuyện lớn thì đừng làm phiền ta.” Bà cụ đứng dậy.
Rầm một tiếng, cửa phòng họp mở ra, bà cụ đi ra khỏi phòng họp trong vòng vây của Tôn Tuyết và đám họ hàng trong nhà.
Vương Hi đứng ở cửa.
Bà cụ rủ mí mắt, được Tôn Tuyết dìu đỡ đi.
Có người nhẹ nhàng khẽ đụng vào Vương Hi.
“Bà cụ đúng là có bản lĩnh, trước đây Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết lập công lớn như vậy cho nhà họ Diệp, lão gia coi trọng bọn họ, Vương Hi hết sức nâng đỡ Diệp Khinh Tuyết, dám cướp lấy tài nguyên của nhà bác gái hai để Diệp Khinh Tuyết trở thành phó tổng giám đốc. Bây giờ bà cụ ra mặt rồi, lấy đi chức vụ của Diệp Khinh Tuyết chỉ bằng dăm ba câu.” Có người nhà họ Diệp đứng lên nói.
“Có tài giỏi đến đâu, không bằng có sự yêu thương của bà cụ, chỉ cần bà cụ muốn cho ai làm gia chủ, còn không phải là chuyện một câu nói.”
“Cho dù Diệp Khinh Tuyết làm tổng giám đốc của nhà họ Diệp Thì sao, trước sau bà cụ vẫn là chủ của nhà họ Diệp, để Diệp Thiên Tứ làm chủ tịch, vẫn có thể đè đầu Diệp Khinh Tuyết như thường.”
“Đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng Vương Hi kết hợp với thím ba, có thể dấy lên sóng gió lớn thế nào ở nhà họ Diệp, tiếng sấm khá lớn, giọt mưa lại nhỏ đến đáng thương. Tưởng rằng là một cú đánh mạnh, kết quả giống như đánh vào bị bông, không đánh bị thương kẻ địch, ngược lại làm bị thương chính mình, đau.” Có người cười quái dị với Vương Hi.
“Cũng chẳng có gì mà đáng tiếc, bọn họ vốn không biết làm kinh doanh, dự toán cũng có thể tính sai, chúng ta vất vả cả tháng uổng công, loại vô dụng này, đáng lẽ nên đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Diệp!” Lại có cái miệng đê tiện nào của nhà họ Diệp nói.
“Lần này vị trí gia chủ nhà họ Diệp đã được quyết định rồi, chúng ta dừng có hi vọng nữa.” Diệp Ninh dẩu dẩu môi, nhìn Diệp Dục Hàn nói.
“Mẹ nó.” Diệp Dục Hàn đánh một nắm đấm lên tường.
Trong lòng hắn vô cùng bực bội.
“Thật là vô dụng, một đám vô dụng. Muốn tìm một trợ thủ đắc lực cũng không tìm được, nếu không bọn họ sao làm đối thủ của tôi được, một đám vô dụng!” Lúc Trần Lan đi ra nhìn nhìn Vương Hi, trút cơn tức giận lên người Vương Hi.
Trong tay bà ta còn cầm sổ sách đã điều tra cả đêm qua, cũng tùy tiện ném mạnh lên người Vương Hi.
Vương Hi không nói gì nhìn bóng lưng bà ta đi khỏi.
Chờ tất cả mọi người nhà họ Diệp đều đi gần hết rồi, Diệp Khinh Tuyết vẫn ngẩn ngơ ngồi ở phòng họp.
Dáng người cô gầy yếu, nhìn vào khiến người khác đau lòng.
Vương Hi biết, vì chuyện làm ăn của nhà họ Diệp, một tháng nay Diệp Khinh Tuyết mỗi ngày đều chạy đến hiện trường, về nhà thì tăng ca, thường thức đến quá nửa đêm, gần như không nghỉ ngơi gì cả. Không dễ gì làm xong dự án của nhà họ Diệp, kết quả lại rơi vào kết cuộc thua lỗ, tất cả mọi người đều oán trách, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu.
Buổi họp của nhà họ Diệp hôm nay là buổi điều tra sổ sách, trừ trong tay Diệp Khinh Tuyết và Trần Lan có sổ sách, bên phía bà cụ, bác gái cả, Diệp Thiên Tứ đều có mấy bộ sổ sách, có người lúc đi đều không cầm theo chỉ vứt lên bàn họp.
Vương Hi bắt đầu giở sổ sách trước mặt ra, so sánh từng mục một giống Diệp Khinh Tuyết, nhưng tốc độ anh tra cứu sổ sách lại nhanh khác thường, gần như nhìn một lượt mười hàng, sổ sách trong tay giở một cách nhanh chóng.
Dần dần, trong lòng anh xuất hiện tình hình hiện trường của cả công trình dự án của tập đoàn Lam Thiên.
Giống như dự án lớn hai trăm triệu này của tập đoàn Lam Thiên, muốn làm thâm hụt hai mươi triệu vốn không phải là chuyện khó gì. Anh nhớ khi dự án của tập