Trại Mã vung vẩy mã tấu trong tay hù dọa mọi người, lúc hắn lớn tiếng ồn ào, Vương Hi và Tôn Tinh Tinh lặng lẽ nhìn hắn ta, Phàm Gian rút từ trong túi ra một chiếc kẹo mút, liếm nhẹ.
Vương Hi và Tôn Tinh Tinh kinh ngạc nhìn hướng cậu ta.
“Bổ sung thêm chút đường.” Phàm Gian nghiêm túc giải thích.
Sắc mặt Tần Thư Hào tái nhợt trốn phía sau nhóm công nhân, hắn ta là người văn minh, từ trước đến nay chưa từng đánh nhau, rất sợ những người giang hồ này.
“Anh Hi, xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Hổ dẫn theo một tốp người nhanh chóng đi tới.
Tần Thư Hào không yên tâm với Vương Hi, lúc gọi Vương Hi tới còn gọi điện cho Lâm Hổ.
“Anh Hổ, đây không phải là anh Hổ sao?” Thấy Lâm Hổ tới, khuôn mặt Trại Mã lập tức lộ ra nụ cười.
“Trại Mã, cậu làm trò gì đó?” Lâm Hổ nhận ra Trại Mã, đây là mãnh tướng đứng đầu dưới tay Tần Lôi.
Bàn về địa vị giang hồ, Tần Lôi cao hơn so với Lâm Hổ, tuổi Tần Lôi lớn, năm nay đã hơn 40 tuổi, Lâm Hổ chỉ có hơn 30, lúc Tần Lôi đang lăn lộn giang hồ Lâm Hổ vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Ngược lại địa vị của Lâm Hổ lại cao hơn nhiều so với Trại Mã, Trại Mã nói chuyện với Lâm Hổ vẫn rất khách khí.
“Anh Hổ, anh em dạo gần đây đói kém, vẫn luôn ăn không đủ no. Bụng vừa kêu xì xèo, liền nhịn không được muốn gây chuyện. Thấy tổng giám đốc Vương mở quyền quán tốt như vậy, bèn muốn tới cùng nhau cọ sát.” Trại Mã cố ý nháy mắt ra hiệu nói.
“Muốn cọ sát? Được thôi, quyền quán của chúng tôi có hàng trăm quyền thủ, ai cũng có thể chiến đấu, các cậu tùy ý cử người ra cọ sát.” Lâm Hổ cười lạnh một tiếng.
“Muốn một trăm người đấu với một người của các anh.” Trại Mã nói.
“Cậu cmn cố ý muốn gây chuyện?” Lâm Hổ một tay túm lấy cổ áo sơ mi hoa của Trại Mã.
Trại Mã không đáp lại, chỉ cười cợt nhìn hắn ta.
“Rốt cuộc muốn như thế nào, cậu nói cho rõ ràng.” Lâm Hổ lại thả lỏng hắn ra.
Trong quyền quán có người biết điều, biết Vương Hi là ông chủ lớn, đưa tới một chiếc ghế cho anh. Vương Hi ngồi xuống ghế lặng lẽ nhìn Trại Mã, lấy ra một điếu thuốc từ trên người rồi châm lửa.
“Anh Hổ, ông chủ của các anh là người thông minh, tôi muốn như thế nào anh ta có lẽ đã đoán được.” Mã Trại nói.
“Không được.” Vương Hi trực tiếp từ chối.
Anh đương nhiên hiểu được ý tứ của Trại Mã, muốn thông đồng với cuộc thi của anh để cá cược kiếm tiền bất chính ở bên ngoài.
Cuộc thi này của anh lợi nhuận rất lớn, lợi nhuận lớn sẽ dễ dàng thu hút ruồi nhặng tới.
Anh vẫn là câu nói đó, cuộc thi của anh tuyệt không thể để cá cược kiếm tiền bên ngoài, anh tổ chức cuộc thi này là để phục vụ người dân, cũng là vì anh hiểu được sự vất vả của những quyền thủ kia, tạo nên một sân chơi công bằng giúp quyền thủ phát triển kiếm tiền. Nếu như anh thật sự muốn kiếm tiền, lúc đầu cũng sẽ không làm cuộc thi có tính mạo hiểm này, anh còn có nhiều con đường kinh doanh nhanh chóng hơn.
“Vậy là không nể mặt Tần Gia của chúng tôi, anh coi thường Tần Gia của chúng tôi, Tần Gia sẽ rất tức giận.” Trại Mã kì quái nói.
“Haha.” Vương Hi bật cười.
“Tổng giám đốc Vương, ân oán này của chúng ta cũng không phải chỉ có lần này, nhân dịp hôm nay có cơ hội gặp được anh, chúng ta trò chuyện chút đi. Lúc trước anh tổ chức cuộc thi Tần Gia có tới tìm anh, bảo anh cố ý thua trong trận đấu, anh không quan tâm tới lời anh ấy nói phải không?” Trại Mã hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Hi đáp.
“Sau đó anh ấy lại gọi điện tới cho anh hai lần, vô cùng thành ý ngỏ lời muốn hợp tác cùng anh, chia cho anh không ít, anh cũng không đồng ý hợp tác?” Trại Mã lại tiếp tục.
“Đúng vậy.” Vương Hi đáp.
“Khi anh quảng cáo cho của cuộc thi của mình, Tần Gia của chúng tôi muốn đưa một quảng cáo cho vay nhỏ lên, anh cũng không nhận, đây lại là có ý gì? Chúng tôi cũng không thiếu tiền anh, ba triệu anh cũng không cần, xem thường chúng tôi là cho vay lãi nhỏ sao?” Trại Mã nói.
“Không phải là coi thường các người mà là sợ có rủi ro.” Vương Hi nói.
“Có rủi ro gì?” Trại Mã hỏi.
“Chính phủ gây áp lực rất lớn với cho vay lãi nhỏ, lĩnh vực kinh doanh của các người quá lớn, tôi không muốn gây chuyện khiến cuộc thi bị phong sát.” Vương Hi nói.
“Ô, anh còn tưởng rằng mình là người đoan chính!” Trại Mã nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Cậu dám bất kính với Vương tiên sinh?” Sắc mặt Lâm Hổ biến sắc.
“Vương tiên sinh, thật xin lỗi.” Trại Mã rất nể mặt Lâm Hổ, hướng về phía Vương Hi xin lỗi một tiếng.
Vương Hi lặng lẽ nhìn hắn ta không hề lên tiếng.
“Vậy thì tôi hỏi thế này đi, anh rốt cuộc có thể hợp tác cùng chúng tôi không? Anh là chê tiền ít hay chê thiếu thể diện, tiền ít muốn bao nhiêu anh liền đánh tiếng, còn về thiếu thể diện gì đó anh cho tôi một lời thẳng thắn.” Trại Mã nói.
“Không phải là ít tiền cũng không phải là thiếu thể