“Là mày!” Thấy Phàm Gian, sắc mặt Tần Lôi lập tức đại biến.
Phàm Gian dường như vừa dùng xong bữa sáng, lúc này cả căn phòng tràn ngập mùi bánh bao do cậu ta mang đến, đám Tần Lôi đã một đêm không chợp mắt, bụng đói cồn cào khó chịu.
“Là tôi, tôi giờ đã là người của Vương Hi.” Phàm Gian nói.
Ánh mắt Tần Lôi nhìn cậu ta mang theo tia sợ hãi, không lên tiếng.
Hắn ta nhận ra Phàm Gian, biết rằng đây là một cao thủ lâm vào cảnh khó khăn tới từ thủ đô.
Sau trận đại chiến giữa Phàm Gian và Vương Hi, hắn ta thật sự nhận thức được thực lực của cậu ta.
Vẫn luôn nghĩ xem kẻ thần bí tập kích hắn ta là ai, hiện giờ thấy Phàm Gian, hắn ta liền hiểu ra mọi thứ, kính mắt hình tròn, tóc bổ luống, mặc vest đi giày da, thì ra người gây rắc rối cho hắn là Phàm Gian.
“Hôm qua Trại Mã là do ông phái tới đúng không, tôi có trừng phạt hắn một chút, hắn ta giờ đang nằm viện, có biểu hiện của việc đi tiểu không kiểm soát. Ban đầu, việc các người quấy rối chúng tôi cũng không phải là vấn đề, chúng tôi có thể cho phép ông tiếp tục ở lại thành phố Minh Hải. Nhưng thành phố Minh Hải gần đây không được yên bình, những rắc rối nhỏ mà các người gây ra cho chúng tôi có thể sẽ bị khuếch đại. Vì vậy, để mọi chuyện không vượt quá tầm kiểm soát, tôi sẽ thanh trừ ông khỏi thành phố Minh Hải.” Mặt Phàm Gian không cảm xúc.
Cậu ta thoáng thấy trên bàn làm việc của Tần Lôi đặt một đĩa hoa quả, bên trong có vài quả táo đỏ au, bên cạnh có một con dao gọt liền thẳng bước tiến về phía Tần Lôi.
“Mẹ kiếp, thì ra kẻ đập phá nơi làm ăn của bọn tao hôm qua là mày, nếu đã tự mình đến tận cửa, tao chém chết mày!” Thủ hạ của Tần Lôi đoán ra được thân phận của Phàm Gian, giận tím mặt, nhao nhao cầm mã tấu xông về hướng Phàm Gian.
Phàm Gian mặt lạnh tanh, vẫn đi về phía trước bàn làm việc của Tần Lôi.
Khi một tên côn đồ tiếp cận tới gần Phàm Gian, cậu ta liền nhấc chân đá về phía đầu gối của hắn ta.
‘Rắc’ một tiếng, đầu gối của tên kia nhanh chóng bị gãy xương, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tên côn đồ thứ hai xông tới, cậu ta vặn eo một lần liền là một cước bằng chân, rầm một tiếng, giày da hung hãn đá vào mặt hắn, đá tên đó bay ra xa.
Sau đó cậu ta xoay mình đá tiếp một cước, lại một tên bị đánh văng ra ngoài.
Chân vừa chạm đất, cậu ta xoay người, là một cú quét chân thấp, rầm một tiếng, tên này ngã lăn xuống đất.
Cậu ta tiếp tục xoay người lại với một cú đá vòng, lại một tên côn đồ khác bay ra ngoài. Có người xông đến trước mặt, người đó vừa mới giơ mã tấu lên, cậu ta liền dùng hai tay ôm đầu người đó và hung hãn lên gối.
Tiếp theo lại một đòn bằng khuỷu tay, làm tên đó bị hạ gục ngay lập tức.
Cảm nhận như có tiếng gió ập đến, thân thể nghiêng qua một bên, cậu ta dễ dàng tránh được mã tấu vung tới từ phía đối diện, giơ cùi trỏ lên đánh vào cằm một tên côn đồ, tên đó nặng nề bay ra ngoài.
Tần Lôi tổng cộng có mười mấy thủ hạ trong văn phòng, chỉ qua mười mấy giây, cậu ta đã hạ được tám tên một cách nhanh chóng.
Có hai người bị cậu ta đánh bị thương chưa triệt để, vẫn có thể tấn công một lần nữa, có một tên vừa mới bò dậy, cậu ta liền nhấc giày da lên đá vào mặt tên đó.
Đá đến nỗi tên đó mặt mũi toàn là máu.
Tần Lôi vẫn còn bảy tám tên thủ hạ, đã đứng chắn trước mặt Phàm Gian, mã tấu sắc bén, cậu ta nhanh chóng lùi lại, cách bảy tám tên đó một khoảng cách an toàn, đợi một tên côn đồn xông đến, cậu ta đưa chân đạp vào háng của hắn.
Tên đó lập tức đau đớn ngã xuống.
Lại có người tiếp tục lao về hướng cậu ta, cậu ta đạp mạnh vào ngực tên côn đồ, tên đó ho khan, máu tươi từ miệng chảy ra, nhanh chóng va vào hai tên đồng bọn đằng sau rồi ngã xuống.
Cậu ta lại nhanh chóng lao tới, dùng nắm đấm hoặc cùi chỏ, chỉ bằng vài chiêu đã khiến cho tất cả đám tinh nhuệ của Tần Lôi tất cả xuống.
Phàm Gian có danh hiệu võ sư mục tiêu số một trong nước, sở trường của cậu ta là phòng thủ, đánh nhau cũng được xếp vào hàng nhất nhì.
Mỗi lần động thủ đều không có động tác thừa, trực tiếp đánh vào trọng điểm của đối phương, khiến đối phương mất khả năng chiến đấu tại chỗ.
Có người còn thử bò lên để tấn công cậu ta một lần nữa, cậu ta tuỳ ý đạp thêm một đạp, những người đó lập tức bị đạp cho ôm người lăn lộn trên nền nhà, nằm trên đất không dậy nổi nữa.
“Coi như ông may mắn, tôi là thủ hạ của