“Anh muốn làm gì?” Diệp Khinh Tuyết mới vừa cảm thấy nhẹ nhõm được một chút thì lại trở nên căng thẳng.
Lão Lưu đưa họ về nhà cái là đi luôn, lúc này trong nhà rất yên ắng, chỉ có mỗi hai người họ.
Hôm nay Diệp Khinh Tuyết mặc vest và juyp, cô cao khoảng một mét bảy ba, thấp hơn Vương Hi nửa đầu. Bị Vương Hi ôm chặt trong lòng, tim cô đập dữ dội.
Vương Hi cảm nhận được cơ thể cực phẩm của cô, tim cũng đập thật mạnh. Cơ thể anh đã nóng hừng hực rồi, mặt cũng đỏ au: “Anh muốn làm gì, chắc là em hiểu chứ.”
“Tôi không hiểu.” Diệp Khinh Tuyết thử vùng vẫy.
Cô và Vương Hi không có tình cảm gì, không phải cô chê bai Vương Hi là người mù lòa, mà chỉ là sự việc quá đột ngột, cô không kịp tiếp nhận. Tuy rằng cô biết cô đã là vợ của Vương Hi, xảy ra chuyện gì với anh cũng chỉ là việc sớm muộn thôi, thế nhưng cô vẫn muốn cố thử kéo dài thời gian.
“Anh sẽ đối xử tốt với em, bằng sự nỗ lực lớn nhất của mình, anh sẽ tặng cho em cả thế giới này.” Vương Hi nói.
“Nhưng mà tôi rất xấu xí, mắt anh không nhìn thấy tôi, nếu mà anh nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ tởm đến mức không nuốt được cơm mất.” Diệp Khinh Tuyết vặn vẹo cơ thể.
“Em lừa anh, anh nghĩ rằng em rất đẹp.” Vương Hi nói.
“Thực sự là rất xấu, có con gái nhà ai đang yên đang lành lại chịu gả cho anh chứ? Chắc chắn là tôi có khiếm khuyết, không được đẹp đẽ như anh tưởng tượng đâu.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Nếu như anh không chê tướng mạo của em thì sao?” Mặt Vương Hi lộ ra điệu cười đểu.
“…”Diệp Khinh Tuyết không biết phải nói gì nữa.
Đây chắc là tình yêu đích thực chăng?
Diệp Khinh Tuyết không cho rằng mình là mỹ nhân tuyệt sắc gì, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ dựa vào dung mạo của mình để đi tranh đoạt thứ gì. Trong lòng cô biết rõ cô đương nhiên không phải xấu xí như đã nói, nếu như Vương Hi không vì chuyện này mà chê bai cô thì cô thực sự không có cách nào để mà cự tuyệt anh điều gì nữa rồi.
Dù sao hai người cũng đã là vợ chồng, nếu như đôi mắt của Vương Hi thực sự không khỏi được, lẽ nào cả đời này họ sẽ không làm gì thật ư?
“Em hãy thử cho anh cơ hội đi, anh thực sự sẽ đối xử rất tốt với em. Tuy rằng chúng ta vẫn chưa có tình cảm, nhưng anh tin rồi chúng ta sẽ cùng vun đắp tình cảm.” Vương Hi thơm lên má Diệp Khinh Tuyết, tiếp đó định làm gì đó với cô.
“Thật chẳng ra làm sao cả!” Đột nhiên Trần Lan và Diệp Sơn đẩy cửa, họ đã trở về.
Trở về cùng với họ còn có Diệp Dục Hàn, Thẩm Giai Dao.
Diệp Dục Hàn trông con xe BMW hệ 5 mới tinh, Thẩm Giai Dao thì lái một chiếc Mercedes-Benz nhỏ nhắn sạch sẽ, tất cả đều đỗ tạm trước cửa nhà Diệp Khinh Tuyết.
“Đang yên đang lành sao Khinh Tuyết đột nhiên lại ngã cơ chứ? Khiến cho phó thị trưởng cũng rất coi trọng, không cho chúng ta họp nữa, bắt chúng ta phải cùng về nhà để xem xem. Lúc người nhà họ Trần tiễn chúng ta ra ngoài, tôi còn muốn khoe cho họ thấy chiếc xe mới mà ông già tặng cho chúng ta cơ. Nào ngờ lại bị Vương Hi đi mất rồi. Bây giờ thì hay chưa, đã chuẩn bị mất mấy ngày vì cái hội thảo này, cuối cùng thì một chút vinh quang cũng không có.
Trần Lan vừa nói vừa kinh ngạc nhìn Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đang ôm nhau: “Hai đứa làm cái gì thế hả? Tưởng là chúng tôi không ai quay về nhà nữa hay sao? Chúng tôi vẫn còn đang ở trong cái nhà này đấy, ban ngày ban mặt lại định làm cái chuyện đó, thật đúng là không biết nhục nhã.”
“Mẹ, con không có…” Diệp Khinh Tuyết vội vàng đẩy Vương Hi ra, khuôn mặt nõn nà đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Thằng ranh Vương Hi này cũng biết quan tâm Khinh Tuyết đấy, thấy chân Khinh Tuyết bị bong gân liền vội vàng chạy tới, còn muốn đưa Khinh Tuyết đến bệnh viện, đôi mắt sắp được như người bình thường rồi đấy.” Diệp Sơn nhìn hai vợ chồng nói.
“Phải đó, đúng là nhìn ra ra mắt cậu ta có tật gì, cái dáng oai phong ngồi trên bục rồi cái điệu khác người chạy xuống quan tâm Khinh Tuyết, nếu như không phải chúng ta biết rõ căn cơ thì chắc cũng sẽ đối xử với cậu ta như người bình thường thôi.” Trần Lan nói.
Thẩm Giao Dao nhìn Vương Hi một cái rồi bụm miệng cười đểu.
Cô ta nghĩ đâu chỉ có chị họ bị tổn thương, Vương Hi giống như một người bình thường, anh ta còn tự mình đến Minh Hải một chuyến và lừa cả Hàn đại thiếu gia và tất cả những người có tiền khác kia.
“Ha ha, lại còn dám quát tao nữa.” Diệp Dục Hàn cười lạnh lùng.
“Vương Hi quát anh thì đã làm sao, không phải anh cố ý ngáng tôi sao?” Diệp Khinh Tuyết không nhịn được cơn tức liền chất vấn Diệp Dục Hàn.
“Dục Hàn, là cậu cố tình ngáng chân em mình sao? Cậu có còn là con người không, sao lại đối xử với em mình như thế? Khinh Tuyết tuy không phải em gái ruột của cậu nhưng cũng cùng chung dòng máu với cậu, cũng cùng mang họ Diệp như cậu đấy. Lẽ nào cậu thấy Khinh Tuyết nhà tôi được làm đại diện lên bục phát biểu, trong lòng cậu đố kỵ với nhà chúng tôi nên cố tình phá chúng tôi phải không?” Trần Lan không phải hạng dễ bắt nạt, bà ta ngay lập tức mỉa mai Diệp Dục Hàn.
“Thím ba, thím đừng có nghe Khinh Tuyết nói càn, tôi ngáng nó hồi nào nào? Rõ ràng là do Trần Tử Hiên xem thường chúng ta, nghĩ rằng những người như chúng ta ngồi ở hàng ghế sau là những nhân vật không quan trọng nên không trải thảm ở phía đó. Lúc ấy cái thảm như thế nào thím không phải không nhìn thấy, vụng và vụng vế. Thím nhìn đôi giày của tôi còn mới đây, nếu như tôi ngáng chân Khinh Tuyết thì trên giày vẫn phải lưu lại dấu vết đúng không?” Diệp Dục Hàn nói, giơ đôi giày da lên cho Trần Lan xem.
Diệp Khinh Tuyết vốn không thích nói chuyện, càng không muốn cãi nhau với người khác, có thể phản bác một câu chứng tỏ cô đã rất tức giận rồi. Cô trừng mắt lên nhìn Diệp Dục Hàn một cách lạnh lùng rồi không thèm nói thêm gì nữa.
“Nếu như không phải là có tật giật mình